MỘNG DỤC - Trang 229

"Từ bây giờ, em sẽ sống ở đây với tôi."

Đang chưa kịp định thần về câu nói của Trịnh Liệt, Lâm Vĩnh Túc tặng

hắn một ánh mắt mang theo vẻ do dự và nghi ngờ.

-"Đừng nhìn tôi như thế. Vốn dĩ ngày xưa chúng ta đã ở chung với nhau

rồi."

Điều đó là sự thật, hắn không có nói dối. Chính là Lâm Vĩnh Túc đã từng

được Trịnh Liệt hắn mang về đây, dù chưa ở đây được bao lâu nhưng cũng
không phải là nói dối.

Cô vẫn nhìn hắn. Cô biết, hắn đang nói dối. Bởi vì cô vốn dĩ đâu mất trí

nhớ.

Cô chỉ là đang giả vờ cho hắn thấy thôi. Mục đích ư?

Là trong thời điểm Vô Dĩnh Kỳ thôi miên cô,dù cơ thể cô ở trạng thái

hôn mê sâu và bằng một cách nào đó Vô Dĩnh Kỳ làm cho các mạch đập
của cô ngừng lại, tựa hồ như một người đã chết, nhưng là tiềm thức cô lại
vô cùng tỉnh táo.

Tỉnh táo để đủ nhận ra tất cả những gì đang xảy ra xung quanh mình.

"Tôi muốn gặp người có tên là Lý Nhậm Trình.''

Lâm Vĩnh Túc khoé môi cong lên nhàn nhạt: "chẳng phải anh nói anh sẽ

tôn trọng mọi điều tôi muốn sao?"

Trịnh Liệt nhíu mày. Đó là câu hắn nói lúc cô đang hôn mê. Sao cô biết

được?

"Được rồi." Trịnh Liệt nhìn thẳng vào mắt Lâm Vĩnh Túc, kiên định thốt

ra bốn chữ: "Tôi không cản em." Ngừng một chút nói tiếp: "Tôi sẽ đưa em
đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.