MỘNG DỤC - Trang 230

"Không cần. Tôi sẽ tự đi."

*****************

Ánh trăng lắt léo

Khẽ phớt phơ qua tấm rèm cửa sổ, chiếu rọi vào không gian bên trong

nhà hàng kiểu Úc sang trọng

Mờ nhạt ẩn hiện trên khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần đang ngồi bên

chiếc bàn cạnh cửa sổ. Lâm Vĩnh Túc đưa tay khuấy nhẹ ly cà phê trước
mặt, ngẩng đầu nhìn Lý Nhậm Trình đang ngồi ở phía đối diện nhìn mình.

Lý Nhậm Trình cầm tách cà phê lên ngửi một cái, sau đó thổi nhẹ: "Em

thật sự muốn vậy sao?" Giọng nói của Lý Nhậm Trình vang lên nhàn nhàn,
nhạt như thể làn khói trong tách cà phê đang bay lên vậy. Nhẹ nhàng bay
lên rồi nhẹ nhàng tan ra.

Hai con ngươi đen sẫm, hàng lông mi cong dài khẽ chớp, Lâm Vĩnh Túc

đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nơi đó cố một mảnh trăng bị che
khuất đi một nửa vẫn đang cố phát sáng.

Nó cũng giống như cô vậy. Dù bị vùi dập vẫn phải chống chọi, vẫn phải

kiên cường mà sống.

Đã hơn bốn tháng trôi qua kể từ ngày cô tỉnh lai ở bệnh viện A

Đã bốn tháng cô phải sống trong cái môi trường bị canh giữ như một tên

tội phạm, bị giam lỏng với lý do là hắn lo lắng cho sức khỏe của cô.

Đã bốn tháng cô phải giả vờ mình là một đứa con gái ngu ngốc, mất đi trí

nhớ. Vì cô sợ, một khi hắn biết cô không bị mất đi trí nhớ thì hắn sẽ lại trở
về là tên lạnh lùng tàn nhẫn ngày xưa. Cô không muốn, cô không muốn bị
tổn thương thêm nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.