MỘNG DỤC - Trang 228

Nắm tay Trịnh Liệt khẽ động, siết lại thành một bó, Khóe miệng hơi

nhếch lên.

Có khi nào đến khi Vô Dĩnh Kỳ cậu với cả mẹ vợ tương lai của hắn vẫn

chưa biết rằng, dù bọn họ đi bất cứ đâu, chỉ cần là không ra khỏi Trái Đất
thì hắn có thể tìm ra chỉ trong tích tắc không nhỉ?

Vô Dĩnh Kỳ, tôi phải cho cậu một bài học vì dám trêu chọc tôi mới được.

***************

Chiếc xe chở cô và Trịnh Liệt dừng lại trước cổng của một ngôi nhà rất

lớn. Không, phải nói là ngôi biệt thự lớn.

Cổng biệt thự rộng, sau khi chiếc xe dừng lại khoảng ba giây thì nó tự

động mở ra.

Bước vào là một khuôn viên vườn, xanh sắc ngập tràn cho người ta cảm

giác thoải mái như hoà vào thiên nhiên. Gió nhẹ bay trên những tán lá, cánh
hoa màu trắng lung linh trong nắng rơi rớt, nhẹ nhàng lượn vài vòng trên
không trung rồi xoay vòng tròn, khẽ khàng đáp xuống nền đá hoa cương.
Mùi hương dịu dàng lan toả đẹp đẽ đến mê dại. Đi vòng quanh qua bốn
năm khúc cua, lại đi thẳng tầm ba trăm mét, trước mặt cô là ngôi biệt thự
tráng lệ, nguy nga mang phong cách châu Âu cổ điển.

Lộng lẫy nhưng không phô trương, mạnh mẽ mà không cứng nhắc. Đẹp

đến mức làm cho người ta có chút hít thở không thông.

Lâm Vĩnh Túc hít sâu một hơi, đôi chân nhỏ bước theo sau người đàn

ông tên Trịnh Liệt đi vào trong.

Ngồi trên bộ sofa màu đen, Trịnh Liệt một chân gác lên chân kia, lưng

hơi dựa vào phía sau nhàn nhạt mở miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.