Là vì cô đang mang trong mình giọt máu của hắn nên mới giam cô ở đây,
còn hắn thì mất tích không một dấu vết sao?
Khoé môi Lâm Vĩnh Túc nở nụ cười nửa miệng. Nói cũng đúng. Có ai
lại vẫn còn yêu một người hận mình đến thấu xương, lại còn cầm lấy dao
đâm vào ngực mình cơ chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Vĩnh Túc không khỏi có chút mất mát.
Hắn thật sự căm ghét cô rồi.
Aizzz
Thở dài một tiếng, vừa định đứng lên thì bên ngoài vang lên tiếng gõ
cửa.
"Lâm tiểu thư, cháo tổ yến đã nấu xong rồi ạ."
"Vâng, cửa không khoá đâu. Vào đi ạ." Lâm Vĩnh Túc lến tiếng, giọng
nói nhẹ nhàng như làn gió ngoài kia. Trên mặt cô không tỏ rĩ là cảm xúc gì.
Chỉ quay đầu nhìn về phía cánh cửa đang mở ra.
Sau đó một người phụ nữ trung tuổi bước vào, trên tay bưng một khay
nhỏ có đặt bát sứ màu trắng với hoa văn tinh tế. Từ miệng bát khỏi trắng
nhàn nhạt bay lên, sau đó tản mạt trong không khí.
Người phụ nữ này là vú Trần. Đã làm việc trong Trịnh gia hơn hai mươi
năm.
Bà rất quý vị Lâm tiểu thư này, cô rất hiền dịu và lễ phép, không hống
hách như những tiểu thư quyền quý khác.
Nhưng tiểu thư kia khi ở trước mặt Trịnh thiếu gia thì giả vờ ngây thơ,
yếu ớt, cần được che chở, mục đích cũng chỉ là muốn tiếp cận Trịnh Liệt
thiếu gia và cả gia tài của hắn.