MỘNG DỤC - Trang 37

Ở một nơi khác

Trong phòng giám đốc của bệnh viện A

Một người phụ nữ với mái tóc búi phía sau đang ngồi nghiêm chỉnh

trước bàn làm việc, bắt chéo hai chân, mặc bộ tây phục màu đen và khoác
chiếc áo blu trắng dài ở bên ngoài, đeo cặp mắt kính gọng vàng, thoạt nhìn
qua làm cho người khác nảy sinh cảm giác đây là một người phụ nữ tri thức
hiện đại điển hình.

Nhìn bà ta không ai dám mở miệng đoán bà đã hơn ba mươi tuổi rồi. Bởi

so với những thiếu nữ ngoài kia, có thể bọn họ còn phải cúi đầu cho nhan
sắc trẻ trung của bà.

Bà chính là Khiên Thục Linh, mẹ của Lâm Vĩnh Túc.

Ngồi đối diện với Khiên Thục Linh là một chàng trai trẻ, khoảng tầm

mười bảy đến mười tám tuổi, ngoại hình không tồi, dáng người cao khoảng
một mét bảy, khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng như trứng gà luộc. Đôi môi đỏ
hồng, dáng mũi cao mang theo vẻ ngạo mạn, nhưng đôi mắt lại mềm yếu,
nhu nhược. (Na: tiểu nhược thụ trong truyền thuyết đây mà. Hắc hắc.)

Cậu ta nâng tầm mắt nhìn người đàn bà nghiêm nghị trước mặt, nhỏ

giọng: "Dì Thục Linh, con biết con tìm đến dì thế này là hơi đường đột."

"Đừng gọi tôi là dì. Tôi không quen cậu. Cứ gọi tôi là bác sĩ Khiên hay

bà Khiên cũng được." Lập tức lạnh lùng mở miệng, ngừng một chút nói
tiếp: "Cậu muốn tôi cứu mẹ cậu? Cậu nghĩ tôi sẽ cứu kẻ đã phá hoại hạnh
phúc gia đình tôi? Vô Dĩnh Kỳ cậu cũng quá ngạo mạn rồi."

Chàng trai tên Vô Dĩnh Kỳ cắn cắn môi, ánh mắt tràn ngập nước, nhìn

như chú cún bị lạc đườngm thật sự rất đáng thương nhìn người phụ nữ
trước mặt, bà ta đứng dậy, tay chắp sau lưng đi về phía mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.