MỘNG HỒI ĐẠI THANH - Trang 136

nếu hiện tại đi ra ngoài, đụng phải ai, tôi cũng không cần thiết phải ăn
hăn(?). Một khi đã như vậy, chỗ Đức phi là an toàn nhất, bọn họ cũng
không thể xông vào, kéo tôi ra ngoài. Nhưng dọn đồ cùng Đông Mai là vì
họ đối với tôi rất tốt, cho nên mới ở lại hỗ trợ, trong lòng thật sự rất vui, họ
nói tôi có tình nghĩa tỷ muội, họ còn cười với tôi nữa. Tôi cũng thật sự
không ăn ngay nói thậ , cũng chỉ có thể gánh mỹ danh này, tùy các nàng nói
đi. Cũng không thể nói cho các nàng, bởi vì tôi muốn làm rùa đen rút đầu,
mà cảm thấy vỏ rùa của Đức phi cứng rắn hơn.

Giằng co nửa ngày, cuối cùng đã chuẩn bị tốt. Đức Phi thấy tôi chịu

khó, liền khen tôi hai câu, còn đem tấm vải dệt chết tiệt đã khiến tôi ngã
thưởng cho tôi, tôi vội vàng từ chối. Đông Liên và những người khác cười
tôi làm bộ làm tịch, Đức Phi cũng tưởng chúng tôi đang cười đùa, ai cũng
không biết tôi thật sự xấu hổ. Phúc công công tiến vào thông báo với Đức
Phi, nói bữa tối đã sẵn sàng, mời nương nương dùng cơm, Đức Phi liền dẫn
theo Đông Mai và những người khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.