MỘNG HỒI ĐẠI THANH - Trang 134

thì tay liền được thả ra, liền thấy đôi mắt đen nhánh kia hiện lên ý cười. Tôi
không nhịn được sửng sốt, "A!" Tôi hét lên, "Bùm" một tiếng, liền đặt
mông ngồi trên mặt đất.

Tất cả mọi người ở bốn phía sững sờ nhìn tôi, tôi ngốc nghếch nhìn lại

Tứ a ca. Hắn. . . . . . Hắn làm sao có thể đột nhiên buông tay a, như vậy rất
đê tiện a .

"Tiểu Vi? !" Đức Phi kêu lên, lúc này mới đánh thức mọi người từ

trong cơn mê, Đông Mai và những người khác tiến lên đỡ tôi, tôi cảm thấy
mặt nóng giống như lập tức sẽ tràn ra máu. Thật đáng giận, mông tôi đau
muốn chết, nhưng lại không dám nói. Tôi đang thì thào nguyền rủa, thình
lình nghe Đức Phi hỏi: "Tiểu Vi, sao lại xảy ra chuyện này?" Tôi vội tươi
cười, trong đầu liều mạng nghĩ, nhưng ấp úng nói không nên lời. . . . . .

"Ngạch nương, vừa rồi con nghe Thập Tam đệ nói đùa, cảm thấy rất

buồn cười không biết nàng ta tới lấy đồ, liền buông tay, lại trở thành thế
này đây. . . . . ."

Tứ a ca đột nhiên mở miệng."Phì!" Đức Phi bật cười, "Như thế thì

chịu thiệt nhất, chính là tiểu Vi đáng thương . . . . . ." Đức Phi cười, che
miệng. Cung nữ thái giám xung quanh không ai là không cười.

Tôi như người câm ăn phải Hoàng Liên, có nỗi khổ nói không nên lời,

chỉ có thể đứng đó cười khổ. Đông Liên đã đi lên phía trước, đem tấm vải
kia cầm đi, tôi lén lút lui ra phía sau vài bước, dựa lưng vào tường, nhẹ
nhàng xoa nắn cặp mông đáng thương của tôi, cảm thấy đùi rất đau, không
nhịn được ngẩng đầu, liếc Tứ a ca một cái. Tứ gia nhìn tôi, liền quay đầu đi
theo Đức Phi nương nương nói chuyện, bộ dạng vẫn thản nhiên, nhưng
khóe miệng lại mang theo ý cười.

"Aizz. . . . . ." Tôi khẽ thở dài. Không biết tại sao, nhìn thấy Thập Tam

a ca bởi vì tôi mà vui vẻ, tôi thấy rất vui. Nhưng nhìn thấy Tứ a ca bởi vậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.