MỘNG HỒI ĐẠI THANH - Trang 35

vậy bình thường tôi chỉ đọc sách viết chữ, nếu không đi đi lại lại, rèn luyện
thân thể. Khả năng vì ăn uống dinh dưỡng cân đối, lại không phải làm lụng
vất vả, tôi cảm thấy thân hình cũng như làn da mình càng ngày càng đẹp,
ngay cả Tiểu Xuân cũng không ngừng hâm mộ. Điều này khiến tôi cười
trộm rất lâu, không phải phụ nữ nào cũng có cơ hội ôn lại thanh xuân.

“À, muội thêu hoa xong rồi sao?”

“Vâng, để muội lấy cho tỷ xem. Ủa, đây là “Thanh Ngọc Án”(3) của

Tân Khí Tật sao, bút pháp Liễu thể(4) này của tỷ thật tốt.”

“A a, muội lại cười ta.” Tôi sờ sờ lỗ mũi, lòng nghĩ gì mà Liễu thể

chứ, đây là “Trương thể” của thầy dạy chữ nhà chúng ta, Trương lão sư. A
a, lúc trước cũng không nghe thầy ấy nói là cái gì thể. Bất quá trải qua
khoảng thời gian luyện tập này, chữ của tôi thật có tiến bộ rất lớn.

“Để ta xem khăn thêu của muội nào. Là hoa sen, quả là xinh đẹp, tay

muội thật khéo, nếu là ta hẳn không được.”

“Tỷ thích sao? Tặng tỷ đấy.”

Ta cẩn thận lật xem khăn lụa trong tay, trên tơ lụa màu xanh nhạt thêu

hoa sen màu trắng, rất thanh nhã, liền cao hứng nói: “Thật cám ơn muội,
ngại ngùng, toàn lấy của muội này nọ.” Tiểu Xuân che miệng vui vẻ: “Xem
tỷ nói kìa. Ừm, nếu tỷ cảm thấy không yên tâm, thế thì đem bức chữ này
tặng muội đi.” Tôi sửng sốt: “A?”

“Thế nào, không nỡ?”

Tôi nhanh chóng lắc đầu: “Không phải, chỉ là thấy chữ viết không tốt,

thế nào có thể lấy ra tặng người.” Tiểu Xuân cầm lên nhìn kỹ: “Rất đẹp mà,
muội thích.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.