MỘNG HỒI ĐẠI THANH - Trang 82

phúc hạ thân: “Vâng, nô tỳ xin cáo lui.” Xoay người hướng các a ca phúc
thân, lui ra sau hai bước, xoay người đi, không có nhìn xem bọn hắn nửa
mắt, nói gì cũng không dám tiếp tục nhìn lung tung.

Tôi bước nhanh ra ngoài, đến một khúc quanh, nhìn xung quanh

không một ai mới ra sức thở hắt ra, vỗ vỗ ngực, trái tim có chút không thoải
mái, xoay xoay cổ, cảm thấy hơi cứng ngắc, vừa rồi thật căng thẳng. Nghĩ
sự tình vừa phát sinh, không nhịn được lắc đầu, có người nói con người ta
cả một đời khẳng định sẽ làm ra ba chuyện đặc biệt hối hận, thế mà hôm
nay tôi đã hối hận hai lần rưỡi rồi, chẳng lẽ điều này ý nghĩa về sau tôi sẽ
một đường bằng phẳng? Hay là tôi chỉ cần làm thêm một nửa chuyện hối
hận, cuộc đời này của tôi sẽ kết thúc? “Phi phi!” Tôi ra sức vung đầu, thật
xui xẻo… Trời ạ! Thôi, thêm một chút trí nhớ để khôn ra so với cái gì đều
tốt…

Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, làm cho bản thân bình tĩnh lại… Tốt

rồi, đi thôi, quyết định đi ăn cơm tốt, sau đi lấy quyển tập, buổi tối còn một
lần triệu kiến mà. Tôi nhìn sang hai bên, dựa vào ấn tượng hình như phải đi
về bên phải, chợt nghe một trận bước chân dồn dập, tôi cả kinh, quay đầu
nhìn lại, đã thấy Thập Tam a ca từ xa bước tới về phía này… Mẹ tôi ơi, tôi
suýt khóc không ra, chẳng lẽ tôi còn thừa lại nửa sai lầm ngay lập tức cũng
phải dùng luôn sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.