MỘNG HỒI ĐẠI THANH - Trang 85

“Ối mẹ tôi ơi!” Tôi đau đến kêu to, cảm giác tay mình sắp đứt mất,

nhưng lúc này Thập Tam a ca nói gì cũng không chịu thả nhẹ lực, chỉ cúi
đầu, gắt gao nhìn chằm chằm tôi.

Mồ hôi trên trán chảy xuôi xuống mắt, rất đau. Tôi ra sức chớp mắt,

quả thật có chút tức giận, đột nhiên ngước lên nhìn lại… Đôi mắt quật
cường kia đang gợn sóng cuộn trào mãnh liệt, quay cuồng phẫn nộ, bất
bình, còn cả một tia đau xót không thể che giấu… Tôi sửng sốt, lập tức
hiểu rõ mặt băng nhìn như kiên cường kỳ thật rất yếu ớt đã bị tôi vô tình
giẫm phá, khó nhịn được thấy hối hận. Tôi gạt đau đớn sang một bên, bất
giác muốn đi an ủi miệng vết thương của hắn, thận trọng suy nghĩ: “Tứ gia
là chủ tử, chỉ là chủ tử mà thôi.” Tôi nhàn nhạt nói, nhìn thẳng vào đôi mắt
hắn. Hắn sửng sốt rồi nghiêm túc đem tôi vào đáy mắt, tôi bình thản nhìn
lại hắn, hắn chậm rãi nới lỏng sức.

“Thật?” Hắn hỏi.

“Thật.” Tôi lặp lại, nhiều hơn là để chính mình nghe. Bởi vì chỉ có

trong lòng tôi hiểu rõ, bản thân đối với Tứ a ca kỳ thật có một loại cảm giác
đặc biệt. Có thể là thương hại hắn, có thể là thưởng thức hắn quyết đoán
cách tân như bão táp lôi đình. Bất kể ra sao hắn cũng là một vị hoàng đế
tốt! Nhưng tôi đã quyết định hòa nhập nơi này, nên cũng chỉ xem hắn như
cấp trên, chỉ cần kính trọng từ xa mà thôi. Một phần vì Thập Tam a ca đã
bất tri bất giác biến thành gánh nặng trong lòng tôi, một phần là… Haiz!
Cho dù trong lòng trăm ngàn xoay chuyển, nhưng bề ngoài vẫn là bình thản
an tĩnh.

Thập Tam a ca nhẹ nhàng nới lỏng tay, sắc mặc cũng trở về ôn hòa.

“Ánh mắt đó của cô đúng là sẽ hại chết người.” Hắn cười tít mắt, rõ là tâm
tình đã chuyển hướng. “Haiz, hồng nhan họa thủy!” Hắn cố ý than thở. Tôi
dần nhếch miệng mỉm cười: “Chỉ mình nữ nhân cũng không làm được họa
thủy…” Tôi nhàn nhạt đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.