MỘT CÁCH ĐỂ CỦA CHO CON - Trang 56

này thì không còn sống lâu được, đã thế mà các công ty bảo
hiểm cũng không bảo lĩnh gì với họ cả.

Cứ như một nghề đi kiếm bọt bể thì cũng chẳng lợi gì

cho lắm, song nhưng mà chuyên nghệ lại nhân nghề ấy mà
kiếm thêm được bổng ngoài, vì lắm khi gặp được nhiều
miền có rất lắm vật quý. Ngoài việc kiếm bọt bể là việc
chính, họ lại thường bắt được từng cành san-hô cùng các
bảo vật khác. San-hô và những vật ấy thuộc về họ, người
đứng thuê chỉ có quyền lấy bọt bể họ kiếm được mà thôi.
Trong một năm phải vài độ không kiếm được, nhất là về
khoảng tháng một là mùa bể hay có bão. Tháng chạp,
tháng giêng và tháng hai là độ rất tốt cho nghề ấy, vì kiếm
bọt bể đã được nhiều mà bể lại không có sóng to hoặc bão,
việc kiếm bọt bể trên đây là nói về những cuộc ở Địa-Trung-
Hải. Còn ở Ấn-Độ-dương một năm cũng có hai độ kiếm như
thế.

Những thổ-dân ở các vùng ấy lúc còn bé đã tập nghề

này. Cách tập thật gian nan mà nguy hiểm lắm. Các tay tập
sự, bơi thuyền ra giữa bể cả, họ buộc một tảng đá lớn vào
một sợi dây thừng thật bền và thật dài rồi thả tảng đá ấy
xuống bể khơi, đoạn bắt cái thừng ấy mà leo dần xuống bể.
Trước còn tụt xuống một mực nơi nông, rồi lại leo lên, sau
cứ thế mà leo xuống dần, kỳ cho bao giờ tới tảng đá buộc ở
đầu dây bấy giờ mới là tay thiện-nghệ.

Tập như thế là cốt để luyện lấy sức khỏe và sự ngậm hơi

nhịn thở là hai cái cốt-tử trong nghề kiếm bọt bể. Đó là
không nói đến sự dùng những dụng-cụ tối tân. Bọn đi kiếm
bọt bể ở Ấn-Độ-dương chỉ biết tin ở sức khỏe và sự ngậm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.