MỘT CÁI CHẾT RẤT DỊU DÀNG - Trang 6

1

N

gày thứ năm, 24, tháng Mười, 1963, lúc bốn giờ chiều, tôi ở Rome,

trong một phòng khách sạn Minerva; ngày hôm sau tôi phải đáp máy bay
về, tôi đang xếp gọn giấy má thì chuông điện thoại kêu vang. Bost ở Ba-lê
gọi sang: “Cụ nhà mắc tai nạn”, anh nói. Tôi nghĩ: chắc bị xe hơi đụng, má
tôi lập cập chống gậy bước từ mặt đường lên lề nên bị xe đụng phải. Bost
nói rằng: “Cụ nhà bị té trong phòng tắm, gẫy đầu xương đùi”. Anh cùng ở
ngôi nhà với má tôi. Tối hôm qua, vào khoảng mười giờ đêm, anh lên cầu
thang với Olga thì thấy ba người đi trước: một bà và hai người cảnh sát. Bà
này nói: “Ở quá tầng lầu hai”. Có xảy ra cái gì cho bà de Beauvoir chăng?
Có. Bà bị té. Bà đã bò lê trên sàn trong hai giờ để đến chỗ máy điện thoại;
bà đã gọi một người bạn, bà Tardieu, bảo phá cửa vào. Bost và Olga đã đưa
mấy người đến nơi. Họ thấy má tôi mình mặc áo trong nhà bằng nhung đỏ
có sọc nổi. Bà bác sĩ Lacroix cùng thuê nhà ấy cho là gẫy đầu xương đùi;
đưa ra ban cấp cứu nhà thương Boucicaut, mẹ tôi đã ngủ một đêm trong
phòng chung. Bost nói với tôi: “Nhưng tôi đưa cụ đến bệnh viện C, ở đây
có những bác sĩ giải phẫu về xương giỏi nhất. Có bác sĩ B. Cụ không muốn
đến sợ phí tổn quá. Nhưng tôi đã thuyết phục được cụ rồi.”

Tội nghiệp cho má tôi quá? Tôi mới dùng cơm với má tôi khi ở Mạc-

tư-khoa về, cách đây năm tuần lễ; trông má tôi không được tươi tỉnh, cũng
vẫn như mọi ngày. Trước đây không bao lâu, đã có hồi má tôi tự kiêu rằng
còn trẻ hơn tuổi mình; bây giờ thì không ai lầm được nữa: đúng là một bà
cụ 77 tuổi, yếu đuối lắm rồi. Bệnh sưng khớp xương háng phát ra từ sau
cuộc chiến tranh, mỗi năm một nặng thêm, tuy có thoa nắn và trị nước suối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.