MỘT CÁI CHẾT RẤT DỊU DÀNG - Trang 76

kinh: chúng ta, ai cũng phải chết; đến tuổi tám mươi người ta đã già lắm rồi
chết cũng phải...

Nhưng không. Người ta không chết vì đã sinh ra, đã sống ở đời hay đã

già cả. Người ta chết vì một cớ gì. Biết rằng mẹ tôi vì tuổi tác mà sắp qua
đời, tôi cũng không bớt kinh ngạc ghê gớm: mẹ tôi bị bệnh ung thư. Một
bệnh ung thư, một bệnh tắc mạch máu, một bệnh sưng phổi: bệnh nào cũng
tàn bạo và bất ngờ như máy bay lưng trời không chạy nữa. Mẹ tôi khuyến
khích người đời lạc quan khi bà đã liệt giường, đã sắp ra ma còn xác định
giá trị vô lượng của mỗi thời khắc; nhưng má tôi quyết liệt một cách vô ích
làm cho tấm màn nhàm chán thường ngày vẫn khiến cho ta yên dạ phải xé
toang ra. Không! Làm gì có cái chết tự nhiên: không có cái gì xảy ra cho
loài người lại tự nhiên mà xảy ra cả, vì sự có mặt của loài người đã đặt
cuộc sống thành vấn đề. Tất cả mọi người rồi phải chết: nhưng đối với mỗi
người lại là một tai ách, mà cho dù người ta biết và chấp nhận, cái chết
cũng là một sự cưỡng bách, trái với lẽ thường.

HẾT

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.