MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 120

MỘT

S

au khi nghe lời tuyên chiến với Nhật Bản của Tổng Thống

Franklin D. Roosevelt tại văn phòng Quốc hội, tám mươi hai Thượng
nghị sĩ lần lượt kéo nhau trở về phòng của mình ở cánh Bắc điện
Capitol. Chiếc đồng hồ treo đàng sau ghế ngồi của Phó Tổng Thống chỉ
12 giờ 47 phút ngày mồng 8 tháng 12 năm 1941. Trên hành lang chung
quanh diễn đàn Thượng viện, các hàng ghế ngồi dành cho công chúng
không còn một chỗ trống. Dân chúng đã hớt hải kéo nhau đến đây để
chứng kiến sự thông qua của một sắc luật sẽ đưa quốc gia này vào một
cuộc tranh chấp có tầm vóc quốc tế. Tại khu vực dành riêng cho gia
đình của các viên chức Quốc Hội, Joseph yên lặng ngồi giữa vợ mình là
Temperance và đứa em trai mới mười sáu tuổi là Guy Sherman, anh
đưa mắt theo dõi cha mình đang quờ quạng với chiếc gậy bịt bạc tại
chỗ ngồi của ông bên cạnh bục diễn đàn của Phó Tổng Thống Hoa Kỳ.

Ở vào lớp tuổi sáu mươi, màu tóc của Thượng nghị sĩ Sherman bây

giờ đã trắng như tuyết. Không phải chỉ có riêng điều này mới làm cho
người Thượng nghị sĩ đảng Dân Chủ của tiểu bang Virginia khác hơn
với các đồng viện khác của ông. vết thẹo đỏ nhạt làm khuôn mặt của
Thượng nghị sĩ thật khó nhìn, trong khi đó cánh tay áo veston lủng lẳng
được nhét vào túi áo một cách trịnh trọng, cánh tay mà ông bị mất trong
một tai nạn ở Sài Gòn cách đây mười sáu năm, giờ để lại một bờ vai
trông thật vô cùng xấu xí.

Thượng nghị sĩ Sherman khó nhọc ngồi xuống chỗ ngồi. Mặc dù tàn

tật, nhưng ông vẫn ăn mặc hết sức thời trang, và trong trường hợp đặc
biệt như ngày hôm nay, ông đã chọn đeo một chiếc cà vạt bằng tơ đen
thắt trên cổ áo cồn trắng theo thời trang Edward. Trong lúc người ta
điểm danh, Thượng nghị sĩ Nathaniel Sherman tựa thân mình khó coi
của mình lên một tập giấy trên bàn, cặm cụi ghi ghi, chép chép, cho đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.