MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 154

NĂM

M

ột nhóm người Nùng lùn tịt, tay cầm đuốc, nhớn nhác bu quanh

chiếc Warhawk vỡ toang đang nằm vắt vẻo trên một thân cây. Đây là
đám dân của một bộ lạc người thiểu số, sống cách nơi phi cơ bị ngộ nạn
chừng một dặm đường.

Dưới ánh đuốc bập bùng, nhìn thấy chiếc phi cơ tan nát, đám người

Nùng cũng bước lui lại về phía sau một chút bàn tán xôn xao. Từ bên
trong phòng lái bị bể nát, họ nhìn thấy bóng dáng lờ mờ của viên phi
công đang đong đưa theo chiều gió trên một chiếc ghế có buộc dây an
toàn. Lúc thân thể người phi công xoay về phía họ. Tất cả mọi người
đều thấy gương mặt trắng bệch của người phi công dính đầy máu, trông
vô cùng ghê sợ. Một cánh tay của nạn nhân cứng đờ ở vị thế không
được tự nhiên, khẳng khiu chĩa ra bên ngoài buồng lái. Đứng bên sau
đám người lố nhố này là một thầy Mo đang dùng một con dao đi rừng,
thỉnh thoảng chém vào hư không để đuổi tà ma, quỉ dữ đi khỏi vùng
chung quanh chiếc phi cơ bị nạn. Chừng một lúc sau thì mọi người đều
đứng lùi hết ra phía sau thầy Mo đang làm bùa phép. Một người trong
bọn họ đưa mắt về chiếc Warhawk, đoạn cất tiếng thì thầm:

— Ông ta theo thần núi về mây rồi. Thôi ta về đi.
Lão thầy Mo để con dao đi rừng xuống đất, đứng yên nghe ngóng

một lúc. Có tiếng chân người xào xạc từ đằng xa vọng lại. Đây là một
toán tuần tiễu của Nhật Bản, đang đi kiểm soát vùng biên giới. Họ cũng
thấy chiếc Warhawk bốc cháy và rơi xuống khu vực này và hiện tại
đang trên đường tới đây. Lão thầy Mo từ từ lên tiếng:

— Chết hay sống gì cũng được. Ông già ròm ở hang Pắc Pó đã hứa

là nếu chúng ta đem giao cho ông ta bất cứ người bay da trắng nào thì
chúng ta muốn gì cũng được. Mau tới đỡ người đó xuống đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.