MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 185

TÁM

N

ăm ngày sau, người khách kế tiếp đến thăm Joseph tại bệnh viện

là một vị Đại Tá Hoa Kỳ tuổi trạc bốn mươi, trước khi trò chuyện về
cái chân băng bột chi chít những dòng chữ tục tằn của người bệnh, viên
Đại Tá đã cho người vây chung quanh giường của Joseph một vòng
vách để người ngoài không nhìn vào được, và khi đâu đó đã đó được
như ý, viên Đại Tá với vẻ mặt đanh hẳn lại bắt mạnh lấy tay Joseph.

— Cái chân băng bột của Đại úy nếu sau này được cắt bỏ đi thì nên

đem để vào bảo tàng viện quân đội để cho các thế hệ sau này biết các
chiến binh bình thường của Hoa Kỳ ở vào thế kỷ hai mươi này có trình
độ viết bậy về tình dục như thế nào. Tôi là Đại Tá John Trench. Đại úy
không biết tôi chứ tôi thì biết Đại úy nhiều lắm. Hầu hết là do ông bạn
già của Đại úy đã nói lại cho tôi biết. Ông ấy cho biết là ông ấy từ Bắc
phần Việt Nam tới đây.

Joseph cười gượng.
— Đại Tá gặp ông ta ở đâu?
— Ông C. M. HOO, ông ta muốn mình gọi như vậy, tới phòng đọc

sách của tổ chức tình báo chiến lược ở đây thường lắm. Đến khi Trung
Tướng Chennault đưa cho tôi cái giấy của Đại Úy nói về ông già đó thì
trước đây chúng tôi lúc nào cũng coi ông ta là một ông già lẩm cẩm,
nói phét về việc lão đã cứu được một phi công Hoa Kỳ mà thôi, nhưng
tới khi Nhật thình lình phong tỏa Đông Dương, trước khi nhận được cái
giấy của Đại úy một ngày chúng tôi đổ xô đi tìm ông ta ở cái cửa hiệu
làm đèn sáp như Đại úy nói và đã có nói chuyện với ông ta một lúc khá
lâu.

Đại Tá Trench ngừng nói đưa mắt dò xét.
— Đại Úy có nghe theo dõi tin tức mới đây không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.