MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 183

biết tướng Chennault lúc nào cũng có sẵn một số hình để tặng cho
những người ngưỡng mộ ông ấy. Nếu như Đại úy cố nói giúp xin cho
tôi một tấm hình có chữ ký của ông ấy thì tôi thật tình cám ơn Đại Úy
nhiều lắm.

Joseph bật cười vang.
— Một tấm hình của tướng Chennault thì nhất định phải có cho ông.

Tôi hứa chắc như vậy. Riêng để cảm ơn lòng tốt của ông đối với cá
nhân tôi, tôi sẽ đích thân tìm cho ông một vài khẩu 45 cùng với một vài
hộp đạn, nhưng tôi nghĩ tướng Chennault sẽ đồng ý gặp ông khi ông ta
nghe tôi nói cho ông ấy biết ông là ai đã giúp đỡ tôi như thế nào. Thứa
ông Hồ, ông sẽ lưu lại Côn Minh này bao lâu nữa?

— Độ một hoặc hai tuần, tôi hiện đang mướn một phòng nhỏ trên

một cửa tiệm làm đèn sáp ở ngoài phố.

— Vậy chừng một tuần sau ông hãy đến đây gặp tôi. Người đàn ông

vụt đứng lên. Gương mặt đầy vẻ tư lự.

— Tôi thành thật cám ơn Đại úy nhiều lắm, những khẩu súng mà Đại

úy vừa hứa thật sẽ giúp ích cho chúng tôi nhiều biết dường nào, đặc
biệt nếu như Đại úy cố giữ giùm chúng còn nguyên trong bao thì thật
không còn gì quí hơn nữa. Bây giờ thì tôi phải về để Đại úy còn nghỉ
ngơi, kẻo nói chuyện nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe của Đại úy.

Người đàn ông bắt tay Joseph thật chặt rồi quày quả bước đi. Được

một khoảng, Hồ Chí Minh chần chừ dừng lại một thoáng trước khi
quay ngược trở lại giường bệnh của Joseph. Ông đưa tay vào túi áo
kaki bạc màu, thái độ đầy vẻ chần chừ. Sau cùng ông ta mỉm cười đầy
vẻ bối rối.

— Xin Đại úy hãy bỏ qua cho lão già nhiều tình cảm này. Già tôi

muốn xin tặng Đại úy một bài thơ để tỏ lòng biết ơn Đại úy.

Nói xong Hồ Chí Minh đưa cho Joseph một tờ giấy quyến gấp đôi.

Người sĩ quan Hoa Kỳ cảm động cầm lấy.

— Tôi rất hân hạnh được ông tặng cho bài thơ. Hồi còn ở Pắc Bó,

anh Lạt có đọc cho tôi nghe rất nhiều thơ của ông và tôi thích lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.