MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 182

— Có chứ, nhưng tôi nghĩ là họ đã không tin lời tôi đâu. Đại Úy

cũng không trách họ được, bởi vì nhìn vào vóc dáng của tôi thì ai mà
không nghĩ rằng, ngay như bản thân tôi, tôi còn không cứu được nữa
nói chi tới việc cứu Đại úy.

Joseph bật cười, người đàn ông cũng cười theo. Thái độ cởi mở này

khiến Joseph có nhiều thiện cảm với người đàn ông đang đứng cạnh
đây hơn. Hồ Chí Minh vẫn giữ đôi mắt sáng ngời cất giọng nói tiếp.

— Các sĩ quan ở phòng chiến lược đã quá lo lắng cho tôi. Với ý nghĩ

cho rằng chúng tôi là Cộng Sản họ đã nghe lời Tưởng Giới Thạch và
các nhân viên tình báo Pháp tự do. Tôi đã từng nói với Đại úy về vấn
đề này rồi phải không?

— Vậy ông đã nói với họ như thế nào?
— Tôi nói với họ, là người Pháp lúc nào cũng cho rằng hễ bất cứ lúc

nào, ai muốn Đông Dương được độc lập thì người đó là Cộng Sản, còn
ông Tưởng Giới Thạch thì ông ấy lại quá bận bịu đến việc lo đánh lại
với Mao Trạch Đông hơn là đánh Nhật, nên ông ấy càng dễ dàng kết tội
Việt Minh chúng tôi là Cộng Sản hơn ai hết.

Joseph cất tiếng đầy cảm tình.
— Tôi sẽ đích thân gặp tướng Chennault. Tôi đã có nói cho ông ấy

biết là quí vị đã giúp tôi như thế nào. Chuyện ông muốn gặp tướng
Chennault có thể đã không thể tới tai các phụ tá của ông ta đâu.

Hồ Chí Minh đặt tay lên tay Joseph, mắt khẽ nhắm lại.
— Thôi, Đại Úy không phải nhọc lòng vì tôi. Đại úy hãy yên lòng lo

tịnh dưỡng, tôi không phải đến đây làm phiền Đại úy đâu.

Joseph đưa cánh tay khác vỗ nhẹ lên tay Hồ Chí Minh nói bằng một

giọng cương quyết.

— Đối với ơn cứu tử của ông thì không có điều gì làm phiền tôi hết

cả.

Hồ Chí Minh ngần ngừ.
— Nếu như chuyện gặp tướng Chennault không thể thực hiện được

thì tôi chỉ xin Đại úy giúp tôi xin một vật kỷ niệm của ông ấy thôi. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.