MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 180

không biết người muốn gặp mình là ai. Anh đưa mắt nhìn người tùy
phái.

— C. M. HOO? Tôi không biết người nào mang tên này hết cả. Ai đã

đưa cho anh tờ giấy này.

Người tùy phái khẽ nhún vai:
— Một ông Tàu già, trông như một người ăn xin vậy. Để xem... ông

ta nói là ông ấy muốn gặp Đại úy để chúc Đại Úy chóng bình phục và
nói là có gặp Đại úy ở một nơi nào đó, nhưng ông ta lại nói tiếng Tàu
nên tôi không nhớ để đọc lại cho Đại úy được.

Joseph hững hờ nói.
— Thôi, cứ cho ông ấy vào đi.
Một thôi sau đó Joseph thấy từ bên ngoài dãy hành lang bệnh viện,

vóc dáng của một người đàn ông với bộ kaki và chiếc nón cối cố hữu
trên người, tay vẫn cầm chiếc gậy tre, đang thấp thỏm bước về phía
anh. Người đàn ông ốm yếu vội vã bước đến bắt tay Joseph thật mạnh,
rồi cất giọng giễu cợt.

— Tôi thật mừng thấy Đại úy được săn sóc chu đáo, tại đây hơn ở

hang Pắc Bó. Tôi chắc bây giờ Đại úy đã đỡ hơn nhiều rồi.

Joseph nhìn vào người đàn ông trước mặt đầy kinh ngạc.
— Lúc nãy tôi nhận được mảnh giấy tôi không làm sao nhớ được ra

ông.

— À đúng rồi, tôi đã viết tên của mình theo cách của người Hoa Kỳ

với tên trước, họ sau. Tôi lại thêm một chữ o nữa mà quên mất đi Đại
úy là người đã quen với cung cách Á Đông.

— Thưa ông Hồ, ông đến Côn Minh có chuyện gì không?
Người đàn ông mỉm cười trước sự tò mò của Joseph.
— Côn Minh đối với tôi không có gì lạ hết Đại úy à. Thật ra thì nơi

này rất gần biên giới Việt Hoa, hơn nữa, cái thành phố mùa Xuân bất
tận này trong nhiều năm qua đã là nơi tá túc của nhiều thành phần quốc
gia của chúng tôi đó thôi.

— Vậy ông đến đây để tá túc sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.