MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 191

nói.

— Thật ra thì không mấy ai ở Á Châu này mà không biết đến Thiếu

Tướng, người duy nhất làm cản trở sự xâm lăng của người Nhật. Chính
tôi, bây giờ được diện kiến với Thiếu Tướng, tôi mới hiểu tại sao các
phi công thuộc quyền của Thiếu Tướng đã tặng cho Thiếu Tướng cái
danh hiệu là “Ngoài Chúa ra, người mà thiên hạ biết đến là Thiếu
Tướng.”

Mọi người cùng cất tiếng cười hả hê trước những lời chúc tụng

khách sáo này bằng Anh Ngữ mà Hồ Chí Minh vừa đề cập đến. Cùng
lúc này một quân nhân với quân phục thẳng tắp bước vào, mang theo
trà, được pha chế theo kiểu người Trung Hoa để đãi khách. Mọi người
ngồi lại dùng trà và bàn tán về công việc cứu thoát Joseph và sự trở về
đơn vị của anh. Họ cũng bàn đến việc tiếp cứu các phi công Hoa Kỳ
trong tương lai và đặc biệt khi Đại Tá Trench nói về phần hành của Hồ
Chí Minh thì tránh né không để cập đến vấn đề chính trị, mãi cho đến
khi Đại Tá Trench thấy viên tướng đưa mắt nhìn vào đồng hồ tay thì
ông ta tự đứng lên để nhắc khéo cùng mọi người nên ra về. Hồ Chí
Minh đứng lên, miệng mỉm cười thỏa mản.

— Tôi thành thật cám ơn Thiếu Tướng đã dành thì giờ để tiếp đón

tôi hôm nay, nhưng trước khi từ giã Thiếu Tướng, tôi xin Thiếu Tướng
dành cho tôi một đặc ân nhỏ.

Tướng Chennault đưa mắt nhìn vào đống hồ sơ mà thuộc viên vừa

đem vào đặt trên bàn viết của mình, ông miễn cưỡng gật đầu trong khi
Hồ Chí Minh ngập ngừng.

— Thật ra thì không có gì quan trọng. Để đánh dấu buổi gặp gỡ ngày

hôm nay, và để sau này tôi có dịp nói cùng đồng bào nước tôi là tôi đã
hân hạnh được gặp người cha đẻ của đoàn Phi Hổ tân kỳ hiện tại, tôi
muốn xin một tấm hình của Thiếu Tướng để cho mọi người bên nước
tôi cùng xem với nhau.

Tướng Chennault mỉm cười thoáng một chút bối rối lẫn nhẹ nhõm,

đoạn ra dấu cho người thơ ký mang một tập giấy đựng hình của ông ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.