MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 194

CHÍN

B

ên trong chiếc L15 hai chỗ ngồi, Trung úy David Hawke nhìn ra

ngoài khung kính phi cơ, theo dõi tám nhân viên OSS đang tung mình
ra khỏi chiếc vận tải cơ C46 đang bay phía trước mình, nhảy xuống
dưới các đám ruộng nước ven triền núi vùng Việt Bắc cách Hà Nội độ
bảy mươi lăm dặm về hướng Tây Bắc. Trung úy Hawke thở phào nhẹ
nhõm khi thấy tất cả các cánh dù của đám nhân viên OSS đều mở tung
đầy đủ. Anh quay nhìn về phía trước buồng lái khi chiếc L15 nghiêng
cánh bay vòng lại khu vực bên dưới chập chùng đồi núi đá vôi với các
con suối uốn quanh khúc khuỷu, cùng với các thung lũng nhỏ dầy dặc
cây rừng. Viên sĩ quan trẻ cảm thấy sợ sệt trước cảnh trùng điệp bên
dưới, mà theo anh đáng lẽ phải có một chỗ trống cho phi cơ đáp xuống.
Trung úy Hawke cười như mếu.

— Lúc người ta dụ tôi vào đơn vị này, Đại úy có biết không? Họ bảo

rằng họ đang cần một số người ẩu tả vừa phải, nhưng nếu Đại úy muốn
biết quan điểm của tôi lúc này thì tôi xin nói cho Đại úy biết, là bây giờ
sự ẩu tả như thế này thì hết chỗ nói rồi chứ vừa phải cái gì! Trừ phi
được chứng kiến tận mắt, còn thì tôi không làm sao tưởng tượng được
là chiếc máy bay nhỏ xíu này có thể đáp xuống dưới đó mà còn nguyên
chớ đừng nói đến việc phải cất cánh lên.

Joseph vừa cười, vừa đưa mắt nhìn xuống các bành đựng súng ống

đạn dược gồm Bazooka, đại liên, carbine và phóng lựu đang được đẩy
ra khỏi lòng chiếc phi cơ vận tải C46 và đang rơi xuống bên dưới.

— Đừng có lo, bất cứ tên phi công nào ở đoàn 14 cũng có thể nhắm

mắt đáp và lên an toàn chỗ này hết.

Viên phi công trẻ cười miễn cưỡng trước lời ca ngợi của Joseph

trong khi đưa phi cơ sà thấp xuống ngọn cây bên dưới, mắt dáo dác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.