MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 200

Trên mặt Kim thoáng một nụ cười.
— Chuyện đó bây giờ không còn dính líu gì với hiện tại nữa hết cả.

Khi cậu Lạt nói cho tôi biết là cậu ấy có gặp lại Đại Úy ở hang Pắc Bó
này, tôi nhỚ lại lúc ở Cercle Sportif. Hồi đó, tôi đối xử với Đại úy
không được đẹp cho lắm.

Joseph cười, đưa tay vỗ lên vai Kim.
— Anh bận tâm tới chuyện đó làm gì. Tôi có hỏi thăm Lạt về gia

đình anh, nhưng Lạt có cho biết là từ nhiều năm nay anh không có liên
lạc gì với gia đình hết cả.

Kim gật đầu xác nhận, giọng buồn bã.
— Quả đúng như vậy. Tiếc là tôi không có cùng chung với ý của cha

tôi. Cha tôi đã tin rằng tương lai của chúng tôi nằm trong tay của người
Pháp. Có lẽ giờ này ông ấy vẫn tin như vậy. Tôi đã phải hy sinh mối
liên hệ gia đình để tranh đấu cho tự do.

— Vậy chắc anh không có tin gì về Lan hết phải không? Như Lan đã

lập gia đình chưa chẳng hạn?

— Một vài người bạn xa có cho biết là em gái tôi lấy một người

Pháp.

— Phải Đại Úy Devraux không?
Kim lắc đầu nhanh:
— Tiếc là tôi không rõ việc này. Tôi nghĩ là cuộc hôn nhân của em

gái tôi là chỉ để làm vui lòng cha tôi mà thôi. Nhưng thôi, chúng ta có
nhiều chuyện khác quan trọng hơn, phải không Đại úy?

Kim nắm lấy Joseph dẫn ra khỏi căn chòi, tiến đến một dãy bàn làm

bằng tre cạnh một đống lửa. Trên bàn thức ăn đã được bày sẵn. Kim ra
lệnh đem thịt đãi tất cả người Hoa Kỳ, riêng anh, anh chỉ ăn cơm với
giá. Vừa ăn, Kim vừa nói:

— Đại Úy biết không? Từ lần đầu tiên Đại úy đến đây bây giờ đã

bảy tháng qua rồi. Trong thời gian này, lực lượng của chúng tôi bành
trướng nhiều lắm. Hiện tại chúng tôi có ba ngàn chiến sĩ, và khi Pháp bị
Nhật vây, chúng tôi đã kiểm soát được sáu tỉnh ở mạn Bắc, Bắc phần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.