MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 198

— Sốt rét rừng và kiết lỵ là điều mà tôi biết chắc rồi, ngoài ra ông ta

còn bị một vài dị chứng miền nhiệt đới nữa. Tôi sợ ông ấy không thoát
được.

— Anh có thể giúp gì được cho ông ấy không?
— Tôi có thể dùng ký ninh và Sulfure, nếu như ông còn có thể chịu

đựng một lúc lâu nữa, nhưng tôi không hứa được một phép màu nào
đâu.

Joseph vỗ vào vai người trợ tá thật nhanh, rồi đưa mắt nhìn vào thân

thể ốm yếu của người bệnh.

— Được rồi, hãy bắt đầu đi.
Người trự tá chuẩn bị kim tiêm đoạn ngồi xuống chích vào cánh tay

xương xẩu của Hồ Chí Minh. Thình lình, người bệnh giật người lên
giãy giụa làm cây kim tiêm bị gãy ngang. Joseph không chần chờ, quỳ
ngay xuống bên cạnh ra lệnh.

— Chuẩn bị một ống tiêm khác ngay đi, đưa tôi làm cho.
Jospeh ôm chặt lấy vai Hồ Chí Minh kéo sát vào người mình, mắt

nhìn thẳng vào đôi mắt thẫn thờ của người bệnh. Anh chậm rãi dùng
Anh ngữ nói bằng một giọng đầy tự tin.

— Ông hãy nghe tôi nói đây. Tôi là Joseph Sherman. Tôi có đem

thuốc từ Côn Minh sang, ông sẽ không chết đâu, hãy để cho tôi giúp
ông.

Ngay lúc đó, đôi mắt thất thần của Hồ Chí Minh đứng yên lại, thân

người của ông ta cũng không có uốn vặn nữa. Joseph ra lệnh cho người
trợ tá đưa cho anh ống kim. Theo lời chỉ dẫn của người trợ tá, Joseph
bơm hết ống thuốc vào bắp thịt trên thân thể của Hồ Chí Minh. Anh
quỳ bên cạnh đó một lúc lâu cho đến khi anh nghe bàn tay của Hồ Chí
Minh nới lỏng trong vòng tay của mình. Joseph đặt người bệnh nằm
xuống rồi đứng lên căn dặn người trợ tá.

— Anh hãy trông chừng ông ta đêm nay, thỉnh thoảng tôi sẽ trở lại

thăm ông ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.