MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 22

— Nói thiệt tình với anh, tôi thấy hầu hết đàn bà ai cũng không thành

thật hết cả.

Joseph cố lựa lời để diễn tả ý nghĩ thật trong lòng mình nhưng không

được vừa ý.

— Tôi nghĩ sẽ khó lòng mà tìm được một người mình có thể tin

tưởng được để lấy họ.

— À, thì ra đàn bà giả dối cũng có nhiều ở bên Hoa Kỳ nữa hén? Và

đây là hiện tượng chung trên thế gian này mà phải không?

— Có lẽ vậy, có lẽ vậy, mặc dù các mademoiselles được nuôi nấng tử

tế ở Sài Gòn này cũng vẫn còn muốn đem trinh tiết của mình lên bàn
thờ đi nữa thì cũng vậy thôi.

Nói xong Joseph ngoảnh đầu nhìn xuống đường và bắt gặp hai thiếu

nữ người Việt mặc áo dài cao cổ đang đi ngang qua đó. Anh chăm chú
nhìn theo, mỉm cười.

— Các chú rể ở đây còn xài khăn trắng để trải lên giường vào đêm

tân hôn nữa không?

Paul bật cười to.
— Toa nhớ dai thật, vẫn còn nhớ điều moa dạy cho toa hén? Vâng,

người Việt vẫn còn trọng tiết trinh và lòng chung thủy ghê lắm.

Nói tới đây Paul hóm hỉnh cười, nhìn Joseph.
— Đáng lẽ moa nên thú thật và nói thẳng với toa từ lúc đầu, là sở dĩ

moa muốn trở lại đây, là vì moa cứ mãi muốn được nhìn các vóc dáng
kiều diễm thoáng qua, thoáng lại của các thiếu nữ trước mặt mình vào
những ngày gió thoảng của Sài Gòn này mà thôi.

Joseph cười nhẹ.
— Điều này không có gì ngạc nhiên hết cả, nhất là với những điều

mà ông đã kể cho tôi nghe lần trước, khi tôi mới tới đây lần đầu...

Paul chồm người tới, vỗ nhẹ lên vai Joseph.
— Hồi đó moa chỉ nói đùa với toa mà thôi. Đi nghe lời một người

chỉ lớn hơn toa có ba tuổi thì toa có thể vớ một nàng ở Á Châu này về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.