MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 265

lên vết thương trên mặt của Lộc. Lúc lau xong hết vết máu trên mặt
người giúp việc cho gia đình mình ngày xưa. Paul thở dài.

— Tôi rất tiếc chuyện lại xảy ra như thế này, Lộc.
Lộc đưa mắt nhìn Paul chăm chú, gương mặt anh đầy vẻ lạnh lùng và

oán hận. Lộc hít một hơi thở thật mạnh, chừng như anh muốn nói điều
gì, nhưng bất thần Lộc lại đổi ý, anh phun mạnh một bãi nước bọt vào
mặt Paul.

Paul bật người ra bên sau một chút rồi đưa tay áo lên lau mặt, đoạn

anh cất giọng thật chán chường.

— Anh không nên đổ tội hết cho tất cả mọi người Pháp về một vài

hành động sai lầm, Lộc à. Một ngày nào đó anh sẽ được độc lập, nhưng
cần phải có thời gian.

Ngô Văn Lộc đưa cặp mắt đầy thù hận nhìn hết những binh sĩ dù

hiện đang có mặt tại đây rồi đưa mắt nhìn sang Paul.

— Sự căm thù người Pháp của chúng tôi bất tận. Chúng tôi sẽ chiến

đấu cho sự tự do của chúng tôi đến giọt máu cuối cùng.

Nhìn rõ được nỗi thù hận trong ánh mắt của Ngô Văn Lộc. Paul từ từ

đứng lên, anh nghe lòng dâng tràn những chán chường. Ngay khi Paul
vừa quay người bước đi thì anh vụt nghe tiếng thét hung tợn của Ngô
Văn Lộc vang lên bằng Việt Ngữ.

— Giết, giết, hãy giết chết tên sĩ quan này.
Từ bên khóe mắt Paul thấy cánh cửa tủ gần đó đột nhiên bật mở.

Liền ngay khi đó khẩu súng ngắn nòng của người cán binh đàng sau
cánh cửa tủ tóe lửa. Paul nghe từng viên đạn ghim mạnh vào lưng
mình, xô anh ngã sấp xuống sàn nhà. Đám binh sĩ nhảy dù chung quanh
đây cấp thời phản ứng. Mọi khẩu súng đều quay về hướng người cán bộ
Việt Minh đứng bên trong tủ đồng loạt bóp cò. Các tràng đạn tung tóe
trên thân thể gầy còm của người lính, sau đó cũng bằng từng đó khẩu
súng cùng quay lại nơi Ngô Văn Lộc đang ngồi thi nhau nhả đạn. Hàng
loạt đạn ghim vào đầu, ngực nạn nhân cho đến khi toàn thân thể Ngô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.