MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 30

Kim nói xong quày quả bước đi thẳng tới phòng thay quần áo, không

hề đá động tới Paul một lời nào.

— Tôi thành thật xin lỗi ông Sherman về thái độ kỳ lạ của anh tôi.

Một đôi khi anh ấy nói năng không tính toán gì hết cả. Hôm nay, tôi
nghĩ có lẽ anh ấy bồn chồn lắm. Trận banh này đối với anh ấy vô cùng
quan trọng.

Bàng hoàng và xúc động trước thái độ áy náy của Lan, Joseph mỉm

cười an ủi nàng:

— Lan không phải xin lỗi làm gì, tôi hiểu nhiều lắm.
— Ông Sherman biết không? Cũng như tôi, tôi rất hài lòng về việc

được du học bên Paris.

Tâm ngại ngùng lên tiếng giải thích, nhưng mắt lại nhìn về phía Paul.
— Hai anh em tôi đều qua đó học luật, nhưng em tôi nó đã phung phí

thì giờ đi theo những người đầu độc tư tưởng của nó. Học hỏi theo đòi
các lý thuyết của Karl Marx, Lenin và cả Nguyễn Ái Quốc nữa. Tôi
không biết em tôi nó đã đi tới đâu về vấn đề này, nhưng chắc chắn là nó
vẫn thích đời sống tư bản hơn, việc nghiên cứu các lý thuyết của Mác
Xít đôi khi cũng đã ảnh hưởng quá nhiều đến đời sống của nó, cho nên
tư tưởng của nó không giống với tôi một chút nào cả.

Tâm quay qua gượng cười với Paul:
— Đại Úy Devraux hiểu ý của tôi chớ? Phải không?
Paul mỉm cười.
— Tôi hiểu Tâm à. Anh đừng bận tâm. Ngày nay, ở Sài Gòn này ai

cũng có quyền tin tưởng vào những gì mình thích và việc học hỏi
thuyết Marxist không có gì là bất hợp pháp hết.

Paul đưa mắt nhìn chung quanh mình và chợt nhận ra đám đông đã

lần lượt ngồi vào các khán đài, hoặc đã ngồi ngay xuống sân cỏ chung
quanh sân quần vợt để chờ hận banh bắt đầu.

— Thôi mình hãy tìm chỗ ngồi đi.
Lúc mọi người cùng rảo chân bước về phía khán đài thì Trần Văn

Tâm bồn chồn đưa mắt nhìn vào những người đồng hương đang có mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.