MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 29

— Kim, em có biết ai đây không?
Tâm cất tiếng với vẻ nôn nóng nhiệt thành hướng về phía Joseph.

Người thanh niên vừa mới đến đưa mắt nhìn Joseph từ đầu đến chân rồi
nhún vai:

— Em không biết, ai vậy?
— Đây là Joseph Sherman, con trai của thượng nghị sĩ Sherman, em

còn nhớ không? Người bạn Hoa Kỳ đã bắt lại giùm con khỉ nhỏ mà em
lén đem vô dinh Thông Đốc ngày xưa đó. Đây là lúc em phải cám ơn
anh ấy đó.

Trần Văn Kim quan sát Joseph một lúc rồi đưa tay bắt lấy Joseph vẻ

mặt đầy hóm hỉnh.

— Nếu không có sự ra tay của anh, tôi nghĩ rằng chiếc bình sứ của

ông Thông Đốc đã vỡ ra tan tành và tôi, cha tôi, cũng như toàn thể gia
đình tôi chắc suốt đời bỏ mình ngoài Côn Sơn rồi.

Kim cố gắng cười, nhưng giọng vẫn chua chát.
— Nếu không có anh thì giờ này chắc chúng tôi còn ở ngoài đó thiệt,

và trận banh ngày hôm nay sẽ không có, và như vậy, cuộc gặp gỡ của
chúng ta ngày hôm nay cũng không có luôn.

Tâm bối rối nhìn qua Paul gượng cười:
— Mình vẫn có thể gặp lại được chứ Kim. Chắc rồi mình cũng được

ân xá. Đêm hôm qua có chiếc tàu chở tội nhân được ân xá cập bến Sài
Gòn đó phải không?

Nói xong, Tâm cất tiếc cười gượng một lần nữa rồi đưa mắt nhìn qua

Paul lúc này cũng đang mỉm cười.

— Vậy thì đâu vẫn vào đó.
Paul lễ phép cười đáp lễ, anh đưa tay vỗ lên vai Tâm, nhưng Kim

vẫn đứng đó với vẻ mặt phớt tỉnh không buồn nhìn tới Paul, một lúc
sau Kim quay qua Joseph.

— Một lần nữa, tôi xin cám ơn anh. Bây giờ thì tôi xin phép, tôi phải

đi chuẩn bị cho trận đấu sắp tới đây. Au Revoir.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.