MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 27

— Tôi xin hân hạnh được giới thiệu, đây là Joseph Sherman, người

bạn thân của tôi mới từ bên Hoa Kỳ đến,

Paul nói bằng tiếng Pháp, mắt nhìn thẳng vào mắt thiếu nữ, mỉm

cười rồi quay qua Joseph.

— Đây là cô Trần Thị Kiều Lan, và đây là Trần Văn Tâm.
— Enchanté, mademoiselle.
Bàn tay xinh xắn của thiếu nữ nằm gọn trong bàn tay của Joseph.

Các ngón tay mềm mại của nàng nằm giữa những ngón tay vạm vỡ của
chàng thanh niên Hoa Kỳ, hai gò má của thiếu nữ ửng hồng, không biết
vì được thoa lên đó một lớp phấn hồng hay chính màu da tự nhiên của
nàng, nhưng dù gì đi nữa Joseph vẫn nhận ra nàng không trang điểm
như các thiếu nữ Pháp chung quanh đây. Chính vì khuôn mặt ngây thơ
tự nhiên của Kiều Lan đã làm cho Joseph phải nhìn thẳng vào mặt
nàng, khiến cho thiếu nữ phải cúi đầu vội vã. Trong cơn bối rối này,
Joseph vội quay qua bắt lấy tay người anh trai của nàng.

— Xin mừng cùng ông đã được vào giải vô địch hôm nay.
Joseph lắc lắc tay Tâm và oang oang cất tiếng:
— Xin chúc anh được nhiều may mắn trong trận banh chiều nay.
— Tiếc rằng tôi không làm sao thắng trận banh chiều hôm nay được.
Tâm vừa cười to, vừa nói tiếp:
— Tay vợt dự giải ngày hôm nay là Kim, em trai của tôi chứ không

phải là tôi đâu. Nó còn đang tìm chỗ đậu xe, nó sẽ tới đây ngay.

Cả thiếu nữ, lẫn Paul đều bật cười vang, trong khi Joseph bối rối lại

càng thêm cuống quít, nhưng rồi bỗng chàng thanh niên Hoa Kỳ nhìn
Tâm và Lan với ánh mắt đầy rạng rỡ.

— Anh vừa nói em trai của anh là Kim phải không?
Chàng thanh niên Việt gật đầu, miệng vẫn còn mỉm cười:
— Và anh là Trần Văn Tâm?
Joseph ngừng nói, quay qua nhìn thiếu nữ lúc này vẫn còn mỉm cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.