MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 28

— Và cô là Kiều Lan thì có lẽ thân sinh của cô là ông Trần Văn

Hiếu, đại diện triều đình Huế?

Thiếu nữ gật đầu với Joseph, miệng mỉm cười trước vẻ bí mật của

chàng trai trước mặt:

— Vậy là chúng ta đã gặp nhau từ trước rồi. Cô còn nhớ ngày mà

con khỉ nhỏ của cô suýt tí nữa đã đánh bể cái độc bình của viên Thống
Đốc Nam Kỳ không?

Nụ cười trên môi Lan vụt biến mất nàng đưa vội bàn tay lên che lấy

miệng đang há hốc vì chợt khám phá ra điều ngạc nhiên:

— Ông là người thiếu niên Hoa Kỳ đã bắt lại giùm con khỉ cho

chúng tôi ngày đó?

Joseph gật đầu nhanh:
— Vâng, chính tôi. Lúc đó cô còn là một cô bé nhỏ xíu.
Ngay lúc này, Paul vỗ mạnh vào vai Joseph bật cười lớn.
— Trời đất quỷ thần ơi! Làm sao mà moa lại quên đi cái đòn bắt khỉ

cứu bình của toa được như thế này không biết! Đây là tay thợ săn dùng
cái bình sứ thời nhà Minh để bắt sống chiến lợi phẩm thay vì dùng súng
đây.

Bốn người cùng cất tiếng cười vang, nhưng rồi tiếng cười vui vẻ đó

cũng dịu xuống khi Lan lên tiếng.

— Bây giờ nhắc lại thì buồn cười quá, nhưng mà thưa ông Sherman,

lúc đó cha tôi giận dữ lắm. Chúng tôi bị phạt quỳ gối thẳng lưng cả
tiếng đồng hồ. Cha tôi thường nói, là nếu như không có người bạn nhỏ
Hoa Kỳ cứu được chiếc bình đó cho khỏi bể thì chúng tôi còn bị phạt
nặng nề không biết đâu mà lường cho được. Bởi vậy, như ông thấy đó,
chúng tôi mang ơn ông biết chừng nào.

Ngay lúc đó, một thanh niên người Việt từ đàng xa bước tới chỗ mọi

người đang đứng. Trên tay người thanh niên có xách một chiếc túi xách
và một chiếc vợt được kẹp cẩn thận vào trong khuôn. Dáng người thanh
niên mới đến nhỏ hơn Tâm, gương mặt đầy vẻ bướng bỉnh, gần như lúc
nào cũng cáu kỉnh. Anh ta bắt lấy tay Paul một cách hững hờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.