MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 8

MỘT

J

oseph Sherman bước đi giữa đường phố Sài Gòn vào một buổi

chiều đã xuống từ lâu, lòng nghe chừng như tất cả giác quan của mình
đều bị đảo lộn. Lá me hai đường Catinat giữa trời tháng tư oi ả, rơi nhè
nhẹ trên đầu chàng thanh niên Hoa Kỳ, gây trong lòng chàng những
tương phản với từng đợt không khí dịu mát quyện lấy thân thể mình,
tạo nên một cảm giác trái ngược từ giao hoan đến cùng cực của thích
thú dâng đầy và thoáng nỗi bứt rứt không đâu về những nhiệt tình căng
phồng trong cơ thể với những cảm quan vô cùng mới lạ đối với cái
thành phố mà anh đã từng sống với ít nhiều kỷ niệm khổ đau chất chứa
trong lòng từ mười một năm trước đây.

Năm nay Joseph đã hai mươi sáu tuổi, người cao, vai rộng, vẻ trẻ con

của năm 1925 giờ đây đang đi vào thế giới trưởng thành, khiến gương
mặt của anh vẫn giữ được cái vẻ đẹp trai nhưng hơi đanh thép, không
khác gì với vóc dáng của người anh quá cố của anh ngày xưa. Vừa
bước đi, Joseph nghĩ ngợi mông lung. Cái ý nghĩ mà Joseph có được
lần đầu tiên khi cùng ngồi xe kéo vơi anh Chuck chạy dọc theo các con
đường trong thành phố này giờ đây Joseph vẫn còn nhớ trọn vẹn. Cũng
có thể vì cái ý nghĩ thiên về một sự mất mát quá lớn lao mà một đứa bé
mười lăm tuổi phải chịu đựng khi nghe hung tin là anh Chuck của anh
đã qua đời, bùng dậy chung với cái ý nghĩ dẫn tới về trách nhiệm mà
anh phải gánh lấy hòa lẫn với nhiều ý nghĩ khác cùng một lúc gây hỗn
loạn trong lần ký ức ào ạt tuôn ra ngay trong lúc này cũng nên.

Chiều hôm nay, khi vừa mới đặt chân tới đây, Joseph đã dùng cơm

tại khách sạn Continental Palace rồi thả bộ đi ngược lên khu Vương
Cung Thánh Đường. Khu nhà thờ thật vô cùng yên tĩnh, Joseph tưởng
chừng như mình có thể phân biệt được từng thoáng hương đêm tỏa ra
từ bên trong các khu vườn ở các ngôi biệt thự của người Pháp ở chung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.