nên đổi thái độ mà theo đúng tinh thần thời nay, đừng cho đổi cái tên gọi
mà vẫn giữ sự thực như cũ.
Nước Việt Nam phải có quân đội quốc phòng độc lập.
Nước Việt Nam sẽ có các cơ quan tài chính cho đúng với cái nghĩa một
nước tự chủ. Chúng tôi sẽ sẵn sàng xét các quyền lợi về đường kinh tế của
nước Pháp và các nước lân bang như Cao Miên và Ai Lao cho đúng lẽ công
bằng.
Nước Pháp nên định một cái hạn trong mấy năm sẽ cho nước Việt được
độc lập hẳn.
Nước Việt Nam sẽ có đại biểu ngoại giao với các nước ở Á Ðông và các
nước khác có quyền buôn bán với Việt Nam. Bảy điều ấy là những điều
chúng tôi đưa cho người đại biểu cao ủy Ðông Dương là ông Cousseau vào
khoảng đầu năm 1947. Ông Cousseau xem rồi nói rằng: "Nước Pháp sẽ cho
nước Việt Nam được hơn nữa. Chỉ có một điều thứ sáu là hẹn cho hoàn
toàn độc lập, thì nay tôi không dám chắc, vì tôi không có phận sự bàn về
việc ấy".
Tôi nói: "Nước Pháp ưng thuận những điều ấy, thì phải đảm nhận hẳn
hòi, rồi cựu hoàng Bảo Ðại sẽ đứng ra điều đình với quân kháng chiến để
đem lại hòa bình. Nhưng cần nhất là phải để cho cựu hoàng hành động tự
do, người Pháp đừng ra mặt can thiệp vào việc của ngài làm. Chỉ xin một
điều là cho những người làm việc ra Hương Cảng giúp cựu hoàng mà làm
việc".
Ông Cousseau nói: "Những việc ấy có thể được cả, nhưng để tôi điện về
Sài gòn và chờ bên ấy trả lời ra sao đã".