MỘT CƠN GIÓ BỤI - Trang 106

Còn về việc nước, thì người Pháp đã muốn điều đình và có ý nhận cho
nước Việt Nam thống nhất tự chủ, người mình có đánh nhau đến cùng cũng
không thể đòi hơn được. Chi bằng ta cứ về cho biết rõ tình thực. Nếu thuận
tiện làm được gì thì làm mà không thì thôi, cũng không sao.

Sau tôi gặp ông Cousseau, ông cũng nói: "Nếu cụ bằng lòng về thì tôi

thu xếp giấy má xong ngay, rồi chờ có chuyến tàu thủy thì chúng ta cùng về
cả. Về bên ấy cụ sẽ có nhà ở và không phải lo gì cả".

Tôi nói: "Tôi về chỉ cần gặp được ông cao cấp ủy viên để nói chuyện cho

rõ ràng rồi cho tôi trở sang trình bày cho cựu hoàng biết, lúc ấy có làm gì
mới làm được. Về bên ấy tôi muốn gặp mấy người như ông Hoàng Xuân
Hãn, ông Vũ Văn Hiến, để hỏi ý kiến và việc làm". Ông nói: "Việc ấy rất
dễ, và lúc nào cụ trở sang cũng được".

Công việc định như thế rồi, chờ tàu Champollion ở Thượng Hải đến là

về cả. Lúc ấy có ông Ðinh Xuân Quảng và Phan Huy Ðán ở Thượng Hải
mới về Hương Cảng, biết rõ công việc bàn định ấy, đều cùng xin về với
chúng tôi.

Trước khi đi, ông Bảo Ðại có dặn cách gửi thư cho ông và lại đưa cho cái

thư, bảo tôi về gặp bà Didelot, là chị hoàng hậu, mà đưa tận tay cho bà ấy.
Tôi hỏi rằng: "Về bên ấy rồi, người Pháp không cho tôi trở sang lại thì saỏ"
Ông nói rằng: "Nếu họ không để cho cụ sang thì tôi còn bên này, cụ đừng
lo".

Tôi hỏi như thế là vì tôi vẫn không tin lời ông Cousseau nói, vả lại có

một người quen của ông ấy nói với tôi rằng: ông Cousseau nói với người ta
rằng: "Ông Kim đừng mơ tưởng". Tôi mơ tưởng cái gì? Tôi về nếu mà
người Pháp thành thực, thì là việc giúp nước trong lúc nguy nan, ngược
bằng có ý lừa dối thì thôi, chứ tôi có mưu cầu danh lợi gì đâu mà bảo đừng
mơ tưởng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.