MỘT CƠN GIÓ BỤI - Trang 25

giữ cả dãy đất Ðông Dương là địa thế rất quan trọng về đường hành binh ở
cả vùng Nam Á.

Quân Pháp lúc ấy cũng đã dự bị cả mọi đường, nhưng vì thế lực không

đủ và lòng dân bản xứ không theo Pháp, nên thành ra thất bại. Quân Nhật
lại biết xếp đặt mọi việc chu đáo hơn, nên việc tấn công của họ được thắng
lợi chỉ trong khoảng mấy ngày toàn thể đất Ðông Dương vào tay họ.

Chúng tôi lúc ấy cứ chờ đợi ở Băng Cốc, chợt đến ngày 29 tháng ba có

một viên trung úy ở Sài gòn sang Băng Cốc, đến bảo chúng tôi rằng có tàu
bay sang đón về. Sau hỏi ra thì chỉ có một mình tôi về. Tôi ngạc nhiên hỏi:
"Sao chỉ có một mình tôi?“ Viên trung úy nói: "Tư lệnh bộ ở Sài gòn mời
ông về hỏi việc gì về lịch sử." Chiều hôm ấy tư lệnh bộ Nhật ở Băng Cốc
đặt tiệc đãi tất cả mấy người chúng tôi và mới nói chuyện hôm mùng 7
tháng hai trước phải đưa chúng tôi đến ở bệnh viện là vì có tin đồn có thích
khách định đến giết chúng tôi. Nghe nói thế chúng tôi cho là một sự tưởng
tượng thôi, chứ chúng tôi có làm gì mà người ta phải dùng đến thủ đoạn ấy.

Tiệc xong về ngủ, sáng sớm dậy, đi ra trường bay đến 9 giờ 15 máy bay

cất cánh. Mười ba giờ 15 tới trường bay Tân Sơn Nhất rồi về Sài gòn vào
hàng cơm ăn cơm trưa, chờ đến giờ vào tư lệnh bộ của Nhật gặp viên đại tá
coi về việc chính trị. Ngồi nói chuyện một lúc rồi sang gặp bên trung tướng
tham mưu trưởng của bộ tư lệnh Nhật.

Trung tướng nói: "Ông Phạm Quỳnh và các ông thượng thư cũ đã từ

chức cả rồi. Vua Bảo Ðại điện mời mấy người này về Huế để hỏi ý kiến".

Trung tướng đưa tôi xem tờ giấy kê tên những người ấy là ông Hoàng

Trọng Phu, Vũ Ngọc Oánh, Trịnh Bá Bích, Hoàng Xuân Hãn, Cao Xuân
Cẩm và tên tôi mà lại không thấy tên ông Ngô Ðình Diệm. Tôi lấy làm lạ
sao lại có tên tôi đứng vào đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.