MỘT CƠN GIÓ BỤI - Trang 31

„Trẫm có điện thoại gọi cả Ngô Ðình Diệm về, sao không thấy về.“

Tôi tâu:

„Khi tôi qua Sài gòn, có gặp Ngô Ðình Diệm và ông ấy bảo không thấy

người Nhật nói gì cả. Vậy hoặc có sự gì sai lạc chăng. Ngài cho điện lần
nữa gọi ông ấy về. Còn tôi thì xin ngài cho ra Bắc.“

Ngài nói:

„Vậy ông hãy ở đây nghỉ ít lâu, xem thế nào rồi hãy ra Bắc.“

Lúc ấy tôi mệt nhọc lắm, và có mấy người như bọn ông Hoàng Xuân

Hãn đều bảo tôi trở lại. Tôi chờ đến gần mười ngày. Cách độ ba bốn hôm
tôi lại đi hỏi ông tối cao cố vấn Nhật xem có tin gì về ông Diệm chưa.
Trước thì cố vấn Nhật nói chưa biết ông Diệm ở đâu, sau nói ông Diệm đau
chưa về được. Ðó là lời tối cao cố vấn, chứ tự ông Diệm không có điện
riêng xác định lại.

Vua Bảo Ðại thấy tình thế kéo dài mãi cũng sốt ruột, triệu tôi vào bảo tôi

chịu khó lập chính phủ mới.

Ngài nói:

„Trước kia người mình chưa độc lập. Nay có cơ hội, tuy chưa phải độc

lập hẳn, nhưng mình cũng phải tỏ ra có đủ tư cách để độc lập. Nếu không
có chính phủ thì người Nhật bảo mình bất lực, tất họ lập cách cai trị theo
thể lệ nhà binh rất hại cho nước ta. Vậy ông nên vì nghĩa vụ cố lập thành
một chính phủ để lo việc nước.“

Tôi thấy vua Bảo Ðại thông minh và am hiểu tình thế, liền tâu rằng:

„Nếu vì quyền lợi riêng tôi không dám nhận chức gì cả, xong ngài nói vì

nghĩa vụ đối với nước, thì dù sao tôi cũng cố hết sức. Vậy xin ngài cho tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.