Sau khi chúng tôi đến Nam Kinh được mấy ngày, Tổng bộ Quốc dân
đảng Tàu có cho người đem xe đến đưa chúng tôi đi xem lăng Tôn Dật
Tiên ở cách thành Nam Kinh độ 10 cây số. Ðường đi rất sạch sẽ và ở chỗ
gần lăng người ta trồng rất nhiều cây thông. Lăng ở trên núi, làm theo kiểu
mới có vẻ tráng lệ lắm. Những bậc thang lên lăng làm rất rộng lớn và khi
đến trên lăng trông xuống phong cảnh rất vĩ đại.
Cách chỗ ấy độ vài ba cây số, có lăng vua Minh thái tổ, làm ở chân núi
trong một khoảng đất rộng lớn, sự kiến trúc cũ kỹ và có phần đã đổ nát.
Những tượng người cùng voi ngựa và lạc đà bằng đá ở xa xa mé ngoài
cũng đã sứt mẻ, không mấy cái còn nguyên vẹn.
Trước kia ở Hà Nội, tôi có gặp ông Lưu Bá Ðạt, là người Việt Nam sang
bên Tàu đã lâu và cố mời tôi sang với ông Bảo Ðại đã về Nam Kinh và đã
có cơ sở làm việc. Ðến lúc tôi sang đến nơi, thì chẳng có gì cả, hỏi ra, thì
Lưu Bá Ðạt và Lưu Ðức Trung ở Thượng Hải. Tôi liền điện đi Thượng Hải
mời Lưu Ðức Trung lên để bàn tính mọi việc.
Lúc chúng tôi chờ tin Lưu Ðức Trung chúng tôi ngẫu nhiên gặp một
người đàn bà Việt Nam lấy một người Thượng hiệu Tàu, mới trở về Tàu
được vài tháng và cùng ở chung một khách sạn. Người ấy gặp chúng tôi
mừng rỡ lắm, nói là người ở phố hàng Nón, Hà Nội. Hai người vợ chồng ấy
thường đi lại nói chuyện, sau thấy tôi mắc bệnh đau bụng, lại ngày ngày
nấu cháo và làm cơm cho chúng tôi ăn. nơi xa lạ, gặp được người xứ sở thật
là quý hóa.
Chiều ngày 14 tháng bảy, Lưu Ðức Trung và Trần Quang Tuyên ở
Thượng Hải lên, gặp nhau mừng rỡ quá. Ông Lưu đi lấy buồng ở khách sạn
Tân An thuộc con đường Trung Sơn Bắc Bộ, rộng rãi và mát mẻ hơn. Hai
hôm sau ông Lưu trở về Thượng Hải, để ông Trần Văn Tuyên ở lại với
chúng tôi và nói mấy ngày nữa có bốn người ở Trùng Khánh là Ðinh Xuân
Quảng, Phan Huy Ðàn, Ðặng Văn Sung, và Thường sắp đến Nam Kinh vào