MỘT ĐỜI CÓ NHAU - Trang 153

như chạy. Anh chạy chốn Vân Quỳnh, trốn nỗi đau của cô và cũng là chạy
chốn nỗi đau của mình. Mơ hồ, Mạnh Kha thấy mình đang sai lầm ở một
điều gì đó, nhưng anh không muốn suy nghĩ gì thêm. Mọi việc đã được sắp
đặt, anh không muốn làm gì khác để thay đổi nữa, mà chỉ muốn để mình đi
theo sự xuôi chảy của dòng đời.

Còn lại một mình, Vân Quỳnh như chết lặng trên chiếc băng đá mà mỗi lần
Mạnh Kha đến, hai người đều ngồi tại đây để thủ thỉ với nhau biết bao
nhiêu ân tình. Vậy mà giờ đây chỉ còn lại mình cô với bao nhiêu ý nghĩ dối
dắm trong đầu. Nhưng trong biết bao nhiêu ý nghĩ đan xen vào nhau đó,
Vân Quỳnh lại không thể nào nắm bắt được một ý nghĩ nào. Vì trong hồn
cô, bây giờ chỉ còn vang vang một câu nói của Mạnh Kha : “ mình chia tay
nhau nhé em ”

- Một cách vô thức, Vân Quỳnh dời khỏi nhà, khi cánh cổng lúc nãy Mạnh
Kha ra về vẫn chưa được đóng lại. Hai chân cô cứ máy móc bước đi, mà
ngay chính bản than cô cũng không biết là mình muốn đi đến đâu.

Chậm dãi đếm từng bước chân trên hè phố, Vân Quỳnh cứ bước. Càng lúc,
nỗi đau trong lòng cô càng thêm nặng nề chua sót. Những náo nức chờ
mong ngày kết đôi hạnh phúc, giờ như bong mây tít tắp trên trời cao. Ước
mơ đã tan vỡ, để rồi giờ đây, trong cô chỉ còn lại nỗi đau cùng cực, và
chung quanh cô là sụ hoang vắng đến lạnh người.

Vân Quỳnh hờ hững nhìn xung quanh mình. Từng chiếc xe, từng con người
vẫn cứ bình thản bước đi, lướt qua mặt cô như những chiếc bóng mong
manh. Và Vân Quỳnh không nhìn thấy một ai trên đường phố đông đúc
này.

Trời vẫn sáng, những tia nắng còn dơi dớt lại trên những tàn cây cao vẫn cứ
đẹp như bao giờ. Thế nhưng Vân Quỳnh không còn cảm nhận được những
màu sắc tươi đẹp đó, mà xung quanh cô giờ đây chỉ là một vùng sương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.