MỘT ĐỜI CÓ NHAU - Trang 154

khói mênh mông, và trước mắt cô là cả một khoảng trời xám ngắt.

Sự thật đó ư ? Mạnh Kha đã nói lời chia tay với cô ? Tại sao lại là lời chia
tay, mà không là những câu nói ân tình ngọt ngào như hôm nào anh vẫn
thường thủ thỉ bên tai cô ? Mạnh Kha chối từ cô, vì anh đã có cho mình
một tình yêu khác, vì anh chưa bao giờ thật lòng với cô hay sao ? Và cô
Vân QUỳnh này đã nông nổi dại khờ để trao hết cho anh trọn con tim mình.
Để giờ đây, cô như người đang rơi vào vực thẳm âm u của vũng lầy tuyệt
vọng.

Trời bỗng nhiên đổ mưa. Những hạt mưa nhè nhẹ rơi xuống, rồi thì từng
lúc những hạt mưa cứ lặng dần lên. Người người lo tìm chỗ chú mưa, hay
họ chạy nhanh hơn để mau về nhà trong cơn mưa chiều bất chợt.

Nhưng Vân Quỳnh thì không hòa nhập với mọi người về điều đó, và cô vẫn
cứ từng bước chậm dãi đi tới phía trước. Hình như cô không biết tới trời
mưa. Vì thế mà mặc cho những giọt nước mưa quất vào mặt tới đau dát,
Vân Quỳnh vẫn cứ bước đi. Mưa lạnh, gió rét ! Thế mà trong Vân Quỳnh
giờ đây là cả một lò lửa nóng như hơ, và đầu óc cô cứ mãi mãi bừng bừng
lên với những lời của Mạnh Kha khi nãy.

Bước lên một cây cầu, nhìn làn nước rơi xuống dòng song trắng xóa. Vân
Quỳnh chợt có một ước muốn là buông mình xuống đó. Chắc chắn là dòng
song kia sẽ ôm gọn hình hài cô với tất cả những muộn phiền. Khi đó, chắc
chắn cô sẽ tìm cho mình được một chút bình an.

Rồi Vân Quỳnh lại bước đi, cô ngước mắt lên trời cao, nhnwgx giọt nước
nưa hất vào mặt cô buốt giá. Vân Quỳnh đưa tay lên vuốt những giọt nước
trên mặt xuống. Trong mơ hồ, Vân Quỳnh nghe như văng vẳng một giọng
ca quen thuộc với những nốt nhạc thật trầm . . .

Còn tha thiết chi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.