MỘT ĐỜI CÓ NHAU - Trang 59

Không nói gì thêm nữa, Mạnh Kha chỉ ngắm nhìn Vân Quỳnh bằng ánh
mắt đam mê. Vân Quỳnh cũng lặng thinh tay cô mân mê cành hồng vừa
nhận. Bỗng cô kêu lên đau đớn :
- Ui da !
Tiếng kêu của Vân Quỳnh làm Mạnh Kha giật mình, và anh phản xạ thật
nhanh
Nắm ngay lấy bàn tay của Vân Quỳnh , anh rối rít hỏi :
- Quỳnh à ! Em làm sao vậy ?

Giơ bàn tay Vân Quỳnh ra chỗ ánh sáng của những ngọn đèn trong nhà hắt
ra, Mạnh Kha chăm chú nhìn . Một giọt máu đỏ tươi đang rịn ra từ vết
thương. Thì ra cô đã bị gai của đóa hồng đâm trúng khi cầm cành hoa Kha
vừa tặng .

Mạnh Kha làm nhanh quá khiến Vân Quỳnh không có một phản ứng nào.
Mãi đến khi ngón tay cô nằm trong miệng Mạnh Kha, một cảm giác thật lạ
chảy thẳng vào tim cô làm Vân Quỳnh rùng mình thật nhẹ. Thế nhưng
Mạnh Kha cũng đã cảm nhận được cái rùng mình đó, và anh nhìn cô bằng
ánh mắt thật đằm thắm.

Mạnh Kha không vội buông tay Vân Quỳnh mà anh cứ giữ mãi bàn tay nhỏ
nhắn đó trong bàn tay to lớn, cứng cáp của mình như một sự bảo bọc, chở
che . Ánh mắt anh cứ mãi đằm thắm nhìn Vân Quỳnh như muốn soi thấu
tận cùng tâm linh cô, khiến Vân Quỳnh không giám nhìn vào đôi mắt sáng
quắt của anh . Cô cụp hai hàng mi xuống như để che giấu đi những xôn xao
đang rộn lên trong trái tim nhỏ bé của cô.

Mãi cho đến khi có tiếng chân từ trong nhà đi ra, Vân Quỳnh mới thực sự
tỉnh mộng . Cô vội rụt tay lại và xoay người bước đi. Mạnh Kha cũng vội
bước sát bên cô, anh khẽ nói nhỏ :
- Quỳnh vào lấy dầu xoa vào ngón tay đi nhé.
Vân Quỳnh vẫn cứ đều, cô cúi đầu nói nhỏ :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.