MỘT ĐỨA CON ĐÃ KHÔN NGOAN - Trang 74

Nhiều lúc, mẹ Tâm nóng ruột, thì muốn lên Tỉnh, nhưng ai coi nhà cho,

vả để Tâm ở nhà một mình thì lại lo. Cho nên mẹ Tâm đành bó tay mà than
dài thở vắn.

Ngày nào cũng như ngày nào, hết sáng đến trưa, hết trưa đến chiều, rồi

đến tối mịt, lúc nào trong nhà Tâm cũng vắng vẻ buồn tênh. Cha Tâm như
cột cái của nhà. Nay cột cái bị gẫy, thì nhà còn vững sao được.

Thỉnh thoảng mẹ Tâm đi lễ, và kêu ở các đền các phủ, thì cũng hơi yên

lòng. Có một lần hỏi thày bói thì thày bảo thế nào cũng không hề gì.

Nhưng sự thực, cha Tâm vẫn bị giam ở đề lao trên Tỉnh, mà lúc nào mẹ

Tâm và Tâm nghĩ đến nông nỗi một người tù phải ăn uống khổ sở, làm lụng
vất vả, mà tội vạ không biết có thoát không, thì lại cùng nhau sụt sịt.

Có một hôm, thày Lý đến bảo mẹ Tâm:

— Này, mười hai tháng sau, lên mà xem tòa xử.

Mẹ Tâm sửng sốt hỏi:

— Xử thày cháu ấy à, ông?

— Phải. Hai mẹ con rủ nhau lên mà xem nhé!

— Ông nghe thày cháu có việc gì không?

— Tôi chả biết nữa.

Từ đó, hai mẹ con mong ngày mong đêm cho chóng đến hôm phiên tòa.

Mẹ Tâm càng chăm kêu cầu, lễ bái.

Rồi đến ngày mười một, hai mẹ con nhờ người giữ hộ nhà để cùng nhau

lên Tỉnh. Mẹ hỏi Tâm:

— Thế nào? Đố con biết thày có việc gì không nào?

Tâm trả lời phắt:

— Không.

— Tại sao con biết?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.