MỘT ĐỨA TRẺ VỪA CHẠY TRỐN KHỎI TÔI - Trang 4

-Lũ đầu trâu, mặt ngựa ra đây cho ông hỏi tội?

Bố tôi rít lên.

Rầm rầm. Mớ bàn ghế đổ cồng kềnh lên nhau. Bố tôi vẫn thích dọn sạch đồ
đạc trong nhà bằng màn bartender vụng về. Thi thoảng những vật ông quờ
quạng quăng đi trong tư thế vội vàng ấy lại rơi rớt trúng đầu ông. Khi ấy,
ông sẽ nổi điên, quát nạt om trời. “Thằng nào? Con nào dám ném tao?”. Và
sau đấy, ông ca một bài cải lương chửi rủa rất dài dòng vì cho rằng trong
đám con cái ngỗ ngược, có đứa dám nổi loạn đánh trả lại ông.

Ngồi lì hàng giờ trên ụ mối, hai chân tôi bắt đầu tê cứng. Trò chơi trốn tìm
với bố tôi dần trở nên chán ngắt. Lũ muỗi hoang khát máu cứ kêu vo ve
quanh tai còn đám kiến hôi thì bò cồn cào quanh chân tôi.

Tôi nghĩ đến cái cảm giác ấm cúng, êm ái của bà chị Hồ trong căn chòi lá
chuối mà thầm ghen tị. Còn anh Ốc chắc cũng không đến nỗi khổ sở như
tôi. Anh vốn dĩ có biệt tài leo trèo. Bụi tre sau vườn, nơi đó có chiếc nôi ẩn
mình trên không của anh Ốc. Còn chị Heo chắc cũng không tồi với chiếc
võng lá chuối.

Nghĩ cho cùng chỉ có tôi là thảm hại nhất. Tôi tự trách bản thân không
được lanh lẹ như anh chị của mình. Vốn tay chận vụng về, lóng ngóng nên
việc nào tôi làm cũng không nên hồn. Chẳng biết có phải vì vậy mà bố đặt
cho tôi tên Ngố?

Tôi ngồi mơ màng suy nghĩ về việc xây lại “ngôi nhà” nhỏ của mình mà
thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc ngủ mộng mị ấy, tôi luôn thấy có
bàn tay ai đó nhấc bổng tôi lên không và đặt tôi vào một chiếc giường âm
ấm. Tôi luôn nghĩ đến người lạ trong bóng tối ấy là mẹ. Suốt những năm
tháng tuổi thơ, hình ảnh mẹ bế tôi trên tay khi tôi ngủ lăn lóc ở đâu đó luôn
thường trực trong trí nhớ của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.