MỘT ĐỨA TRẺ VỪA CHẠY TRỐN KHỎI TÔI - Trang 45

sẽ diễn tả y chang vậy. Biết anh Tô hay bắt chước mình nên nhiều khi chị
Hồ chơi ác. Chị bặm miệng, ngậm môi lại. Chỉ có chiêu này là anh Tô răng
hô không làm được.

Chị Hồ là người ra mua sau cùng. Nhưng khác với chúng tôi, chị cầm theo
một cái tô thật lớn. Và chẳng đợi anh Tô bốc cho, chị tự tay chọn lấy những
miếng đậu hũ to nhất trên mâm.Mặt anh Tô tiu nghỉu, như cá ươn. Tay chị
Hồ bốc đến đâu, mắt anh lại tròn xoe đến đó.

-Nhìn gì…đâu phải tôi ăn đâu. Mua để tối nấu cho tụi nó ăn mà.

Chị Hồ đổ thừa cho chúng tôi ăn nhưng thật ra sau khi anh Tô về, một mình
chị chén sạch. Nói mang tiếng là mua nhưng anh Tô chẳng nhận được đồng
nào. Để không làm phật ý chị tôi. Anh vẫn làm bộ vui vẻ, cười hơ hớ nhưng
trông vào mắt anh, tôi biết anh đang sầu lắm. Suốt một giờ ngồi ở nhà tôi,
chỉ nhìn lén chị Hồ được vài lần mà mâm đậu hũ của anh sạch sẽ. Có mớ lá
chuối chúng tôi không ăn được là còn sót lại.

-Nay không cần đạp xe đi bán. Ở đây có cái chợ.

Anh Tô nhìn chị em tôi, nửa đùa, nửa thật. Anh giũ mấy tấm lá chuối rớt
xuống đất. Chị Hồ đã đi đâu tự lúc nào. Anh Tô cố nán lại chờ đợi nhưng
không nghe thấy tiếng của chị, chừng có vẻ nản. Anh Tô cầm cái mâm
đứng lên, dẫn xe đạp ra về. Ra ngoài ngõ, anh vẫn còn nhìn vào trong nhà,
ánh mắt như tìm kiếm. Đợi khi anh Tô về. Mấy anh em tôi vỗ vỗ vào cái
bụng căng tròn, cười khoái chí.

-Đã quá…giá ngày nào anh Tô cũng ghé đây.

Chị Heo vừa cười, vừa nói. Chị Hồ đi ra. Chúng tôi nhìn chị Hồ, cười nắc
nẻ.

-Ngày nào chị cũng kêu anh Tô qua nhà mình bán đậu hũ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.