MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 105

mua nhà, bởi vì ông nội nói thường xuyên chuyển trọ sẽ ảnh hưởng đến học
tập.”

Cái này thì tôi tin.

“Khi đó, tôi có người bạn mới đi làm ở ngân hàng, đến cuối tháng vì áp

lực doanh số tiền gửi ngân hàng nên mới hỏi tôi có thể gửi tiền vào ngân
hàng của cậu ta hay không. Tôi hỏi cậu ta cần bao nhiêu. Cậu ta bảo, nói
cần ít thì sẽ khinh thường cậu, vậy nên nhờ cậu gửi chỗ tớ một vạn, chỉ cần
một ngày là đủ.”

“Sau đó thì sao?”

“Kết quả là khi kiểm tra, tài khoản của tôi chỉ có mấy ngàn đô.”

“Anh ấy có tin không?” Tôi bật cười.

“Tất nhiên là không tin, đánh chết cũng không tin, một mực cho rằng tôi

không muốn giúp cậu ta.”

“Không ngờ ông lại tàn nhẫn với anh như vậy.”

Anh không nói gì, cho xe dừng lại: “Em không ngại vào bệnh viện xử lý

vết thương cùng tôi chứ?”

Tôi và anh nhanh chóng đến phòng cấp cứu. Ánh sáng trắng phát ra từ

đèn điện ở bệnh viện tạo cảm giác lạnh lẽo, bác sĩ xử lý vết thương cho
anh. Khi nhìn rõ vết thương của anh, tôi hít một hơi khí lạnh. Anh rất bình
tĩnh, vẻ mặt không chút thay đổi, cho dù bôi thuốc sát trùng cũng không
nhíu mày.

“Tôi nghe ông nói vài hôm nữa anh sẽ đi công tác ở Nhật Bản,” tôi cẩn

thận hỏi, “Thế này có ảnh hưởng gì không?”

Anh hơi nâng mắt nhìn tôi một cái: “Ảnh hưởng gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.