MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 135

một bên nghe điện thoại.

Giọng nói của Thẩm Khâm Tuyển cho biết anh đang rất giận dữ: “Sao

còn chưa đến đây?”

“Vừa gặp Tần Mâu, cô ấy bắt chuyện với tôi.” Tôi thành thực trả lời.

Anh im lặng một lát rồi làm như lơ đễnh hỏi: “Nói gì?”

“Cũng không có gì, cô ấy chỉ muốn biết quan hệ của chúng ta thôi.” Tôi

hạ giọng, “Có lẽ thời gian vừa qua rất khó khăn với cô ấy.”

Ở đằng kia, Mạch Trăn Đông ngoắc tay với tôi, tôi nói vào điện thoại:

“Anh đừng chờ tôi. Tôi có việc rồi, cúp máy đây.” Dừng một chút, tôi sợ
anh không an tâm nên bổ sung một câu, “Tôi bảo đảm sẽ không gây chuyện
đâu.”

Bên ngoài, An Úy Nhiên đứng bên cạnh chiếc SUV, khi tôi đến gần thì

nói: “Cô Bạch, vừa rồi tôi xúc động quá, xin lỗi cô.”

Tôi được quan tâm mà lo sợ, vội nói: “Là cháu không biết nặng nhẹ, ăn

nói lung tung thôi.”

“Không, cô rất nhạy cảm.” Bà không nhìn tôi nữa, “Rất nhiều người

không nhìn thấu được chuyện của chính mình.”

“Hả? Cháu đã nói gì ạ?” Tôi hơi mờ mịt.

“Cô đã nói trong bộ phimThiên đường và Địa ngục, người đàn ông mới

là chúa tể.” Bà buồn bã nói, “Tôi vẫn luôn nghĩ mình đã thoát khỏi đàn
ông, hoặc là thoát khỏi xiềng xích của chủ nghĩa nam quyền, thậm chí cả
các nhà bình luận cũng bị tôi lừa, chỉ có một mình cô nhận ra.”

Tôi nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của bà, người phụ nữ này đã qua

thời kỳ đỉnh cao của nhan sắc, nhưng vẻ đẹp nhuốm màu thời gian của bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.