MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 14

Không ai nghĩ đến việc cô ấy bỗng nhiên tuyên bố quyết định như vậy.

Ba giây sau lời nói ấy, trong đại sảnh rộng lớn không hề nghe thấy âm
thanh gì.

Tôi nghiêng đầu theo bản năng thì nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của

người đàn ông kia, khóe môi mím chặt, hai đầu chân mày cũng nhíu lại.

Trong thoáng chốc, trái tim tôi như ngừng đập.

Đó là hoảng hốt ư?

Tôi có thể nhận thấy điều ấy.

Tình huống này làm tôi thấy không thoải mái. Tôi nhấc hai hộp ống kính

đi ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua anh ta thì bỗng nhiên chân tôi vướng
phải dây điện.

Trong lúc cơ thể đang ngã xuống, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Toi

rồi! Thế là hết! Ống kính bảo bối của “Đại nhân” chỉ cần bị tổn hại một
chút thôi thì anh ta sẽ tuyệt đối không tha cho tôi!

Một đôi tay kịp thời kéo tôi lại, hồn tôi vẫn chưa nhập vào thân thể, run

rẩy nói: “Cảm ơn.”

Người đàn ông cúi đầu nhìn tôi, thái độ có chút chán ghét, chau mày lại,

quay mặt sang hướng khác, nói: “Không cần khách sáo.”

Sau đó vì chuyện này mà Mạch Trăn Đông đã cười nhạo tôi, nói hôm đó

tôi ngồi chồm hổm trên đất, nhìn cứ như dân lang thang cơ nhỡ.

Trước kia tôi chưa từng phát hiện, nhưng ngày hôm nay, khi nhìn về

hướng người đàn ông trẻ tuổi này, ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ chán ghét, bỗng
nhiên tôi ngửi thấy trên người mình nồng đậm mùi thuốc lá, thấy trên chân
mình đang mang một đôi giày vải đã ngả sang màu đen, rồi nhìn lại dáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.