MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 229

Tôi dời mắt sang hướng khác, cười gượng vài tiếng rồi nhìn Thẩm Khâm

Tuyển và Tần Mâu: “Sao mọi người lại tới đây?”

Đám đông đã tản đi, Tần Mâu tiến tới kéo tay tôi, không hề nhắc đến

chuyện vừa rồi mà thân thiết nói: “Tới để nhờ cô giúp một việc, nhưng
chúng tôi đã nói với tổng biên tập rồi, chị ấy nói không thành vấn đề.”

“Việc gì cơ?” Tôi hoài nghi.

“Ngày mốt là tiệc đính hôn của bọn tôi, vì ai cũng bận nên quên mất một

chuyện quan trọng. Bây giờ chúng tôi rất khó kiếm được nhiếp ảnh gia.”
Tần Mâu mỉm cười, giận dỗi nhìn thoáng qua Thẩm Khâm Tuyển, “Có thể
mời cô chụp giúp chung tôi một bộ hình được không?”

Tôi nhìn anh theo bản năng, lúc này, ánh mắt anh đang rơi xuống sàn

nhà, giống như không nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi.

“Sao không tìm Mạch Trăn Đông?” Tôi cười to, “Thầy phải chụp đẹp

hơn tôi chứ.”

“Sao, giờ có chỗ dựa rồi nên bắt đầu làm giá?” Thẩm Khâm Tuyển cuối

cùng cũng nâng mắt, giọng điệu của anh khiến người ta không thể nhận ra
đó là đang nói đùa hay thật sự mỉa mai.

Ánh mắt tôi u ám, không tiếp lời.

“Tôi thích bộ ảnh Dạ Đông mà cô chụp cho tôi.” Tần Mâu khẽ nhéo

Thẩm Khâm Tuyển, làm nũng, “Em muốn Bạch Hi chụp cơ.”

Gương mặt lạnh lùng của anh lập tức bị nụ cười rạng rỡ của cô gái ấy

làm tan chảy, giọng nói cũng dịu dàng hẳn ra, “Tùy em vậy.”

“Bạch Hi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.