MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 227

đớn như có sóng cuộn biển gầm.

Trong đầu tôi lập tức hiện lên cuộc nói chuyện của đồng nghiệp vào sáng

nay, quả nhiên chuyện tốt chưa ra khỏi cửa mà chuyện xấu đã truyền xa vạn
dặm. Tôi thở dài, rất bất đắc dĩ, “Không dám nhận.”

“Ồ, còn mạnh miệng nữa!”

Cô gái kia giơ tay định tát tôi, vì đã đề phòng nên tôi lui về sau. “Này,

đừng động tay động chân.”

Vì chúng tôi nói khá to nên xung quanh đã có người dừng bước tò mò

nhìn chúng tôi. Tôi quá mất mặt nên nghiến răng nói: “Tôi và Mạch Trăn
Đông quang minh chính đại, không có gì cả.”

“Không có gì? Vậy mấy ngày nay hai kẻ trai đơn gái chiếc các người đã

đi đâu?”

Khi định giải thích rõ ràng thì chợt nhớ ra Lão Mạch đã dặn đừng nói với

ai chuyện anh thực hiện chuyên mục cuộc sống đời thực nên tôi nuốt lời đã
lên cổ họng xuống, nói: “Này, cô nghe tôi nói, có chuyện gì thì đi tìm Mạch
Trăn Đông ấy, đừng tới đây gây chuyện ầm ĩ với tôi, khó coi lắm.”

Sau đó thì nhận ra tôi nói sai rồi.

Theo bình thường, nếu như Lão Mạch đá người ta thì anh ấy sẽ chơi trò

mất tích, hết lần này tới lần khác hành hạ những người thật lòng thích anh.
Bây giờ thì vì không thể tìm ra anh ấy nên tôi phải chịu tội thay. Người ta
nổi giận đùng đùng tới đây kiếm chuyện mà tôi bày ra vẻ rộng lượng, lười
so đo với người ta thì hỏi ai mà chịu nổi?

Má tôi bị tát một cái, tuy không mạnh lắm nhưng tiếng vang rất to.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.