MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 270

Anh không có quần áo để thay nên mặc lại áo sơ mi và quần tây, nhưng

không cài hai cúc áo trên cùng làm lộ ra lồng ngực và xương quai xanh
ngăm đen rắn chắc.

So với những cơ bắp săn chắc của người mẫu, người đàn ông trước mắt

trông có sức sống hơn nhiều, và vô cùng quyến rũ. Tôi rất muốn cởi phăng
cái áo của anh, sau đó hướng dẫn các tư thế để chụp ảnh, rồi tưởng tượng
đến các cuộn phim đen trắng… Mãi đến khi anh như cười như không hỏi:
“Nghĩ gì thế?”

“Không có gì, tôi cần dùng phòng tắm.” Tôi chen qua người anh vào

phòng tắm rồi đóng sầm cửa lại. Bên ngoài truyền đến tiếng anh dặn dò,
“Đừng để vết thương dính nước.”

Tôi cũng không có quần áo để thay nên không tắm mà chỉ rửa mặt qua

loa rồi đi ra ngoài. Thẩm Khâm Tuyển ngồi trên sofa, anh đã bật đèn
phòng. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, ánh mắt của tôi rơi xuống hai ly nước ấm
được đặt trên bàn.

Trong hai chiếc ly thủy tinh trong suốt, mực nước ngang bằng nhau, mặt

nước tĩnh lặng. Chúng được đặt gần nhau, tựa như một cặp trời sinh.

Trong chớp mắt, tôi có ảo giác như đây là nhà của tôi, và có… người rất

quan trọng với tôi.

Người đó lẳng lặng nhìn tôi, tựa như đã chờ tôi rất lâu rồi.

Tôi đứng yên cho đến khi lý trí đè nén được cảm xúc mơ hồ ấy mới cúi

người lấy một ly nước, không nhìn anh mà nói, “Tôi lên lầu ngủ đây.”

Trên lầu được thiết kế thành phòng ngủ, tôi cuộn chăn nằm trên chiếc

nệm êm ái, qua hàng lan can có thể thấy được toàn cảnh phòng khách bên
dưới. Tôi nhìn xuống thì thấy Thẩm Khâm Tuyển đang nằm xuống, giơ tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.