MỘT, HAI, BA NHỮNG CÁI CHẾT BÍ ẨN - Trang 138

một cậu bé đứng gần tôi và tôi đã gào lên rằng tôi đã bắt được người bắn
súng. Tôi hy vọng Ram Lai lợi dụng cơ hội đó chuồn đi, nhưng cảnh sát đã
tóm cổ anh ta. Mọi sự việc đã xảy ra đúng như vậy.

- Còn sáng nay?
- Sáng hôm nay, đấy là việc hoàn toàn khác: Không có Ram Lai ở

trong vùng đó và đúng là Carter đã bắn. Hắn ta còn cầm súng lục ở tay khi
tôi nhảy xổ vào hắn. Tôi tưởng tượng rằng hắn ta sẽ bắn phát thứ hai...

Poirot nghe, hoài nghi rõ ràng.
- Anh quá lo lắng để bảo vệ bản thân ông Blunt?
Raikes mỉm cười:
- Theo điều mà tôi đã kể cho ông ngày hôm kia thì điều này theo ông

là kỳ cục chăng? Tôi hiểu điều đó. Tôi cho rằng, vì quyền lợi của nhân loại,
Blunt là một người cần phải thủ tiêu. Nhưng chúng ta phải hiểu nhau.
Không phải tôi căm giận cá nhân ông ta. Trong giới ông ta, tôi thấy ông ta
là người khá thiện cảm. Những tư tưởng của tôi cũng vẫn như hôm qua... ấy
thế mà khi tôi thấy một anh chàng coi ông ta như một cái bia, tôi đã nhảy
vào để chuyển hướng phát đạn... Điều đó chỉ chứng tỏ rằng người ta là một
động vật mà mọi hành vi không do một logic chặt chẽ chi phối.

- Có một cái hố rộng ngăn cách lý thuyết và thực hành - Poirot nói với

vẻ trịnh trọng.

- Đấy đúng là ý kiến của tôi.
Raikes đang ngồi trên giường, đứng dậy. Anh ta luôn luôn mỉm cười.
- Dù sao chăng nữa, tôi nghĩ rằng đấy là một điểm mà tôi phải giải

thích cho ông - anh ta kết luận - Xong rồi. Tôi xin rút lui. Chúc ông ngủ
ngon, ông Poirot!

Anh ta đi ra, nhẹ nhàng khép cửa lại ở phía sau mình.
V
“Chúa ơi, cứu chúng con ra khỏi những kẻ độc ác”. Bà Olivera hát

không đúng lắm, nhưng trong giọng bà ta có một mềm tin chỉ rõ ràng ."Kẻ
độc ác" đối với bà sáng hôm ấy có một bộ mặt đã được xác định rõ: bộ mặt
của Howard Raikes.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.