MỘT, HAI, BA NHỮNG CÁI CHẾT BÍ ẨN - Trang 39

- Nếu ông nhớ ra tên của người đó - Poirot nói - thì mong ông vui lòng

cho tôi biết được không?

Alistair Blunt nhìn Poirot với vẻ ngạc nhiên.
- Tôi sẽ không quên - ông trả lời - chi tiết này có lợi ích gì?
- Có thể - Poirot nói - Tôi nghĩ rằng nó có thể rất quan trọng.
Japp và Poirot rời khỏi nhà của nhà tài chính, đi xuống thềm, đứng lúc

một xe ôtô dừng lại bên vỉa hè. Đấy là một chiếc xe thể thao do một người
thiếu phụ lái, cô này đã phải làm một cuộc thể dục cần cù và đáng khen để
ra khỏi xe một cách khó khăn. Hai người đã đi xa. Khi cuối cùng cô buộc
phải lên tiếng nhờ vả. Cô gọi họ bằng một tiếng "Này" inh ỏi.

Họ cứ tiếp tục di, không tưởng tượng được rằng đấy là tiếng cô gọi họ.

Cô lại gọi.

Lần này, họ dừng lại và quay lại nhìn. Cô gái đi tới trước họ. Cao lớn,

mảnh khảnh, tóc màu nâu, da rám nắng, cô có một khuôn mặt không đẹp,
nhưng thông minh và có nghị lực.

- Tôi biết ông - cô nói với Poirot - Ông là Hercule Poirot, nhà thám tử.
Giọng nói của cô nghiêm trang và ấm, với chút ít giọng Mỹ.
Poirot nghiêng mình một cách lịch sự và trả lời câu hỏi của cô gái, ông

giới thiệu thanh tra.

Cô mở to mắt, mà ở đấy Poirot tin là nhận thấy được sự sợ sệt và cô

hỏi bằng một giọng tức thở:

- Các ông đến làm gì ở đây?... Tôi hi vọng... rằng không có gì xẩy đến

cho chú Alistair?

- Tại sao cô lại nghĩ rằng có thể xẩy đến cho ông ấy việc gì đó? -

Poirot nói mạnh mẽ.

- Không có gì đã xảy ra cho chú ấy? Tất cả đều tốt?
Japp đặt lại câu hỏi của Poirot theo ý ông:
- Tại sao, cô?...
Cô nói, gần như một cái máy:
- Olivera, Jane Olivera.
- Tại sao, cô Olivera, cô nghĩ rằng có thể đã xảy ra điều gì đó cho ông

Blunt ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.