MỘT MẢNH TRÒ ĐỜI - Trang 442

“Có mà!”

“Cóc có!”

“Cậu không tin vào linh hồn à?”

“Sao phải tin?” tôi hỏi.

Bạn phải nhìn thấy những ánh mắt mà tôi nhận được! Khi bạn nói bạn
không tin vào linh hồn, điều đó thật nực cười! Người ta nhìn vào bạn như
thể linh hồn, giống như nàng tiên Tinker Bell, cần phải được tin thì mới tồn
tại. Ý tôi là, nếu tôi có linh hồn, liệu đó có thực sự là kiểu linh hồn cần
được tinh thần tôi ủng hộ không? Nó có mỏng manh đến thế? Người ta
dường như tin là vậy; họ nghĩ rằng hoài nghi linh hồn đồng nghĩa với việc
ta là Kẻ vô hồn, sinh vật cô độc duy nhất lang thang trên vùng đất hoang
không đượcsự vĩnh cửu lấp đầy...

III.

Vậy thì có phải tôi đã bỏ học vì một bổn phận cao thượng nào đó với đứa
bạn quá cố không? Một cuộc biểu tình tượng trưng do con tim thôi thúc?
Tôi ước là thế.

Sự việc hoàn toàn không phải như vậy.

Tôi nghĩ mình nên nói rõ.

Vào buổi chiều hôm tang lễ, tôi nhận được một gói bưu phẩm. Nó chứa duy
nhất một cành hoa hồng đỏ và một lá thư ngắn. Nó được gửi từ Brett, đứa
bạn đã lìa trần của tôi.

Jasper thân mến,

Có một cô gái xinh đẹp, cao dong dỏng, với mái tóc dài màu đỏ rực học
trên chúng ta một năm. Tớ không biết tên cô ấy. Tớ chưa bao giờ nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.